Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi
Chương 462 : Người hung ác
Ngày đăng: 05:51 22/04/20
Hàn Yên - một người luyện võ Hoàng cấp hậu kì mà người con trai này đã luyện thành đỉnh cao Hoàng cấp, dưới tình hình người ta không đề phòng, Hàn Yên lại không né tránh.
"Pạt" một cái, Hàn Yên lại bị đánh một cái vừa vặn.
Nộ khí trong lòng Hàn Yên trào lên không thể nén lại. Cô chưa từng nếm qua sự thiệt thòi này lúc nào, không ngờ lại bị người ta cho ăn bạt tai ngay trước mặt, không chút nghĩ ngợi liền rút ra một thanh kiếm trong ba lô sau lưng, đâm thẳng đến.
-Muốn đánh? Được lắm, anh đây đánh với mày.
Người đàn ông này vừa quẹt một cái vào bên hông, một thanh nhuyễn kiếm liền xuất hiện trong tay anh ta.
Leng keng…
Mới kêu hai tiếng, trường kiếm trong tay Hàn Yên lạo bị chặt đứt thành mấy đoạn. Người đàn ông này được thế không bỏ qua cho người, không vì Hàn Yên là con gái mà nể nang, giơ chân lên đá Hàn Yên một cước.
Nếu Hàn Yên dưới tình trạng lí trí, một cước này chưa chắc có thể đá gục cô. Nhưng cô đã giận tới mức gần như mất đi lí trí, chỉ muốn một kiếm giết chết tên đã sỉ nhục cô nhưng càng thế cô càng rơi xuống hạ phong.
Người đàn ông này một cước đã vào đúng chân của Hàn Yến, Hàn Yến bị đá ra xa mấy thước mà không hề có phản kháng nào, nằm bẹp trên mặt đất, vẻ mặt dại ra.
Đá ngã Hàn Yên, người đàn ông này đi lên trước vài bước, đến trước mặt Hàn Yên cười lạnh nói:
-Một chân tao dẫm xuống, chân kia của mày đứt rời như thường, mày có tin không?
Hàn Yên cắn chặt răng, nhìn chằm chằm người này một cách tức giận, không nói câu nào cả.
-Không tin.
Một giọng nói lạnh lùng thay Hàn Yên trả lời.
Người đàn ông này hơi sửng sốt, lúc này mới nhìn rõ vẻ mặt lạnh như băng của Diệp Mặc nhưng anh ta rất nhanh đã phản ứng lại,
-Mày lại là đứa tép riu nào thế? Dám chống đối lại tao à?
-Vũ Nhi, em đúng là không nhìn lầm, hắn chính là người che mặt tham gia hội đấu giá ở Tê Hà tự - núi Vô Lượng sơn, nhớ kĩ là ngàn vạn lần không được gây sự với hắn.
-Hai vị sư muội, hai người quen người này à?
Người con trai anh tuấn kia nghi ngờ hỏi.
Đạo cô lớn tuổi hơn gật đầu nói:
-Ừ, nếu em không nhìn nhầm thì người này năm đó tham gia hội đấu giá ở Tê Hà tự Vô Lượng sơn. Lần đó sư huynh không đi, lúc đó hắn một mình giết chết anh em Long Thị, hơn nữa nghe nói cao thủ Địa cấp Độc Lang cũng chết trong tay hắn, là một người sát phạt quyết đoán vô cùng lợi hại. Thạch sư huynh, anh cố đừng tiếp xúc với hắn, hắn rất thích giết chóc.
-Ồ, không ngờ lại có thể giết chết anh em Long Thị? Còn giết được Độc Lang? Chả nhẽ hắn là cao thủ Địa cấp? Nhưng sao có thể, xem tuổi của hắn mới hai mươi tuổi, cao thủ Địa cấp hai mươi tuổi, đừng nói anh chưa từng gặp, nghe thôi cũng chưa từng nghe qua.
Ánh mắt Thạch sư huynh này nhất động, nói mà có chút kinh ngạc.
Kì tài ngút trời - Thạch Trọng, hai mươi sáu tuổi đã tu luyện thành hậu kì Huyền cấp rồi, có thể nói người có thể đến được trình độ như anh ta đã là có một không hai rồi. Nhưng hôm nay anh ta lại nghe nói người đó còn trẻ hơn anh ta đã giết anh em Long Thị, huống chi còn giết Độc Lang, có thể thấy tu luyện của hắn ít nhất cũng là Địa cấp.
Bởi tu vi Địa cấp và tu vi Huyền cấp khác nhau quá lớn, vì thế Thạch Trung không cho rằng Diệp Mặc tu luyện Huyền cấp đã có thể giết Độc Lang.
-Có chút thú vị.
Sau khi Thạch Trung biết chiến tích của Diệp Mặc, cũng không vì lời của hai vị đạo cô mà kiêng nể, mà lại nhìn Diệp Mặc có chút hứng thú.
Tuy Hàn Yên rất muốn rời khỏi nhưng Diệp Mặc lại đưa cô đến bàn tiếp tân.
-Rất xin lỗi ngài, phòng không còn nữa rồi.
Nữ lễ tân này tận mắt nhìn thấy Diệp Mặc thần uy đại phát, giọng điệu nói chuyện có chút nơm nớp lo sợ, cô ta sợ Diệp Mặc không nói chuyện đạo lí.
Diệp Mặc khẽ mỉm cười:
-Bảo chủ của các cô Vương Tây Nhạc xuống đây một chuyến, bạn cũ đến rồi.