Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi

Chương 465 : Họ Diệp

Ngày đăng: 05:51 22/04/20


Hàn Yên nhìn trên người chảy ra một ít tạp chất, cố nén vui mừng trong lòng, gấp gáp nói:



- Em đi tắm



Người tu võ làm việc quả nhiên rất nhanh nhẹn, Diệp Mặc đợi không bao lâu, Hàn Yên đã tắm rửa xong đi ra. Cô đi đến trước mặt Diệp Mặc cảm kích nói:



- Diệp đại ca, lần này thật sự cảm ơn anh rồi, em biết đan dược này nhất định là rất đắt tiền, nếu em vào Top 30, tiền thưởng kia…



Diệp Mặc khoát tay nói:



- Đan dược này vốn anh đã đáp ứng đưa cho em, không cần cảm tạ. Đây anh đã giúp em luyện chế ra một thanh kiếm, em thử xem. Còn có vòng tay phòng ngự này em hãy đeo vào, mặt khác còn có tam thức kiếm chiêu, là anh ngẫu nhiên lấy được, em xem trước trận đấu có thể làm quen một chút hay không, anh chỉ có thể giúp em nhiêu đây thôi. Buổi tối anh phải ra ngoài, em có chuyện gì thì gọi điện thoại cho anh là được



Diệp Mặc vừa mới đem đồ vật giao cho Hàn Yên, sắc mặt liền biến đổi, thần trí của hắn đã hoàn toàn có thể xem xét toàn bộ ngõ ngách khách sạn, lúc này lại thấy Vương Tây Nhạc ở lầu ba bị người kẹp cổ bạt tai



- Em ở tầng áp mái này luyện tập đi, anh đi trước đây



Diệp Mặc nói xong liền lập tức phòng xuống lầu



Hàn Yên kích động vẫn chưa kịp phản ứng Diệp Mặc đã đi rồi. Cô cẩn thận nhìn nhìn trường kiếm trong tay, nhẹ nhàng chém một cái ở trên mặt bàn, lại phát hiện giống như cắt đậu hủ, cái bàn đã bị cắt mất một góc.



Hàn Yên ngây dại, đây là kiếm gì? Chẳng lẽ là danh kiếm của Hoa Hạ cổ đại? Kiếm này so với thanh trường kiếm mình chọn lựa ở bên trong kho binh khí phải cao cấp hơn rất nhiều nhiều lần



Cùng lúc đó trong một phòng lớn tầng năm, gia chủ Hạ gia - gia tộc ẩn thế - Hạ Trường Thiên đang xanh mặt ngồi trên chính vị, nghe Hạ Sâm quỳ trên mặt đất thêm mắm thêm muối mà cáo trạng. Ông và mấy trưởng lão của Hạ gia vừa mới tham gia hội giao lưu trở về, vốn buổi tối còn muốn đi, không ngờ đã xảy ra loại chuyện này.



BỐP!!!



Hạ Trường Thiên vỗ vào cạnh bàn trà một cái



- Thật can đảm, chỉ là một Quảng Hàn môn và một người Huyền cấp bình thường con kiến nhỏ nhoi cũng dám ức hiếp đến Hạ gia ta



Bàn trà vốn bằng gỗ lim rắn chắc bị một cái vỗ này đã nát bét, Hạ Sâm quỳ trên mặt đất cúi đầu, nhưng khóe mắt của y lại chớp động ánh lên nụ cười lạnh. Y biết tên họ Diệp chết chắc rồi, nghe xong lời của y, gia chủ quả nhiên là lửa giận ngập trời.
Nhìn bóng dáng Hạ Trường Thiên và Hạ Bàng vội vã đi ra, môn chủ và trưởng lão Ý Kiếm Môn không hiểu ra sao cả, đây cũng quá không có lễ phép đi à nha. Chỉ là một Hạ gia cũng dám làm cao như thế, mình cũng tới cửa tới thăm hỏi, bọn họ chẳng những không ở lại, còn vội vã chạy đi, đây là ý gì? Chẳng lẽ một môn chủ mình đây còn không đáng được cùng y ngồi xuống nói vài lời sao? Cho dù là đi gặp tông chủ của lục đại môn phái, cũng không có khả năng như vậy



- Môn chủ, hắn nói đến là Diệp Mặc?



Đi theo bên người môn chủ Ý Kiếm Môn cũng là một lão già, lão lập tức liền đã hiểu hàm nghĩa Diệp Mặc trong lời đệ tử Hạ gia



Đánh Phùng Nan cũng là một người tu luyện cổ võ họ Diệp, hai người của Ý Kiếm Môn gần như đồng thời nghĩ tới quan hệ lợi hại trong đó, đồng thời cũng nghĩ đến Diệp Mặc có khả năng chính là cái tên kia họ Diệp đánh Phùng Nan.



Khi Diệp Mặc đuổi tới lầu ba, Vương Tây Nhạc đã bị quẳng vào vào góc phòng, đánh ông ta là một gã chừng ba mươi, tu vi hoàng cấp hậu kỳ.



Diệp Mặc nhìn thấy Ô Ứng Nguyên đứng ở bên cạnh liền biết, kẻ đánh người kia chính là cái tên cao nhân ẩn thế trong miệng Ô Ứng Nguyên. Tuy nhiên lúc này chủ tịch Ô không còn quan uy như mấy giờ trước, mà có vẻ rất là cung kính. Y đứng sau gã thanh niên đánh người sắc mặt có vẻ rất bình tĩnh, dường như người không phải y mang tới, y cũng không thấy ai đánh Vương Tây Nhạc.



- Ông cừ đấy, ông chủ Vương phải không, có phòng mà dám tùy tiện cho bọn rác rưởi ở, ta thấy ông thật sự chán sống rồi



Thanh niên này đem Vương Tây Nhạc vứt ở góc phòng, vẫn còn đang mắng. Theo gã thấy, Vương Tây Nhạc phải trước tiên đem phòng cho gã – người của ẩn môn, mà Vương Tây Nhạc không làm vậy, đây là khinh thường gã



- Bồi thiếu gia, người ở tầng áp mái chính là hắn



Ô Ứng Nguyên tuy giả vờ việc không liên quan đến mình, nhưng y gần cửa nhất, nên là người đầu tiên nhìn thấy Diệp Mặc



Thanh niên này lạnh mặt nhìn chằm chằm Diệp Mặc, lạnh giọng mắng:



- Ngu ngốc, cho mày mặt mũi không biết xấu hổ...



Chỉ có điều Bồi thiếu gia chỉ nói được một nửa, lại đột nhiên ngừng lại, vừa rồi mặt đầy sát khí lạnh như băng lập tức trở nên hoảng sợ trắng bệch.



- Hạ, Hạ môn chủ...



Giọng điệu tên Bồi thiếu gia trở nên lắp bắp, đối với lão già vội vã đi tới khom người tôn kính kêu lên, dường như cùng với người vừa mới động thủ đánh người và đại phát thần uy căn bản không phải y.