Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi

Chương 480 :

Ngày đăng: 05:51 22/04/20


Sau khi hai tên trộm mộ đi vào trong động, Diệp Mặc phát hiện cô gái trong trẻo nhưng lạnh lùng đó cũng đi theo, Diệp Mặc kì lạ phát hiện ra rằng thần thức của hắn không thể đi qua cửa mộ. Diệp Mặc nhìn cửa mộ một lúc, đúng là làm rất kín kẽ. Dựa vào thần thức của hắn bây giờ, bùn đất dày cũng có thể nhìn qua được hai ba mươi mét, nếu là đất cát thậm chí có thể nhìn qua được gần một trăm mét. Cửa mộ này chắc là đá tảng dày, còn dày hơn nhiều so với cửa mộ ở Cửu Nguyệt Quan. Nghĩ một lúc, Diệp Mặc cũng đi theo vào.



Nhị Nha và Cương Hổ tay chân vô cùng nhanh nhẹn, huống hồ gần như là đã đào xong hầm rồi. Một con gà bị Cương Hổ ném vào hầm, sau đó một lúc lâu, Nhị Nha gật gật đầu nói:



-Không có gì cả, có thể vào được rồi.



Nhị Nha cầm một máy quạt gió nhỏ có thể xếp gọn được, đặt ở cửa hầm, lúc này mới xách theo đèn mỏ gọi Cương Hổ cẩn thận đi vào bên trong, hai người đi thẳng đến chỗ hai cỗ quan tài trước mặt, Nhị Nha vái một cái rồi nói:



-Hai vị tiền bối, chúng tôi cuộc sống bức bách, mượn tạm hầm mà tiền bối đã đào, đợi sau khi đi ra, chúng tôi nhất định sẽ để hai vị nhập thổ vi an.



Cương Hổ cũng vái lạy một cái, sau đó nhìn Nhị Nha hỏi:



-Không dùng chân lừa sao?



Nhị Nha lắc đầu nói:



-Đồ khô chả cần quản, chỉ đáng tiếc hai cái xẻng kia, vừa nhìn thấy đã biết là đồ tốt, chỉ có điều bây giờ không thể dùng được.



Diệp Mặc đi theo sau phát hiện cô gái lạnh lùng đó đi theo sau hai gã trộm mộ, không ngờ một chút cảm xúc sợ hãi đều không có, mà là nhìn chằm chằm phía trước hai người đó, thậm chí một bước cũng không muốn bị tụt lại.



Cái cửa mộ kia Diệp Mặc sớm đã để ý là thật ra nó đã được đào rồi, nhưng Nhị Nha dựa theo kinh nghiệm cá nhân đã có thể biết được nơi này sắp được đào thông, có thể thấy rằng kinh nghiệm của y đúng là rất phong phú.



Quả nhiên hai người chỉ đơn giản bới vài cái là đám bùn đất trước cửa mộ đã bị bới ra, lộ ra cửa mộ bằng đá tảng xanh đã thành màu đen. Nhị Nha chỉ là đục một lỗ nhỏ ở trên cửa mộ, sau đó để thuốc nổ vào, cuối cùng che thuốc nổ lại.



Mặc dù Diệp Mặc biết rằng hai tên đào trộm mộ này chắc chắn sẽ có cách để tạo thành lún hoặc cái gì tương tự, nhưng Diệp Mặc vẫn lùi ra xa. Nếu chẳng may nơi này lún, cho dù là hắn muốn đi ra ngoài thì cũng phải tốn rất nhiều khí lực, huống hồ hắn cũng không muốn bị chôn vùi dưới đất.




Thú cưng âm giới? Diệp Mặc nhớ tới người đàn bà mặc áo đỏ nuôi thú cưng quỷ, lập tức lạnh giọng nói:



-Bà cũng là người của Cửu Nguyệt Quan?



-Cái gì mà ta cũng là người của Cửu Nguyệt Quan? Cửu Nguyệt Quan chính là một mình ta. Tiện nhân kia chỉ là ỷ vào sức lực lợi hại hơn ta một chút, chiếm Cửu Nguyệt Quan của ta, sớm muộn gì thì ta cũng sẽ chiếm lại.



Lão phụ lớn tiếng nói, chỉ có điều âm thanh giòn tai khiến cho giọng nói của bà như vỡ vụn ra.



Diệp Mặc không nói gì, tại sao những người nuôi quỷ này đều là người của Cửu Nguyệt Quan. Nghe lời nói của lão phụ này, có vẻ là tranh quyền thất bại với người chủ hiện tại của Cửu Nguyệt Quan, sau đó mới ra ở tạm ở cái nơi này.



Một tu chân công pháp tốt như vậy, lại bị luyện thành một thứ không phải người không phải quỷ như này, Diệp Mặc đúng là nghĩ không thông. Nhưng đã là người của Cửu Nguyệt Quan, Diệp Mặc cũng đã hiểu tại sao thú cưng quỷ đó lại chui xuống đất rồi. Nếu như ở đây có một người tu luyện công pháp như vậy, Diệp Mặc khẳng định đó chính là Cửu Nguyệt Trường Thanh Quyết.



Một tu chân công pháp, biết độn thổ cũng không phải là chuyện ngạc nhiên, huống chi là không có thân thể âm hồn. Nói trắng ra là, âm hồn không những chưa tan biến mà còn mạnh lên một chút.



Nhìn vẻ mặt ai oán của người đàn bà mặc áo đen này, Diệp Mặc thản nhiên nói:



-Bà không trêu chọc tôi sao? Chẳng lẽ bà dám nói là thứ tối qua đánh lén tôi không phải là thú cưng quỷ của bà? Nếu như đã chọc giận tôi, thì đừng trách tôi không khách khí.



-...



Người đàn bà mặc áo đen nhất thời nghẹn lời, bà tối qua đúng là muốn giết Diệp Mặc, bởi vì cảm nhận được linh hồn của Diệp Mặc rất mạnh, rất tốt đối với thú cưng quỷ của bà. Chỉ có điều bà không ngờ rằng Diệp Mặc lợi hại đến vậy, thậm chí còn lợi hại hơn bất cứ ai luyện Cổ Võ ở nơi này. Lão phụ này khẳng định, nếu bà rời núi, trừ sư muội của bà ra thì không ai có thể là đối thủ của bà, bởi vì bà có thú cưng quỷ rồi.



Nhưng hôm nay gặp Diệp Mặc, bà mới biết thế nào gọi là nhân ngoại hữu nhân, sơn ngoại hữu sơn.