Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi

Chương 484 :

Ngày đăng: 05:51 22/04/20


Lúc này người thiếu niên trên lôi đài đã tỉnh táo lại. Anh ta biết nếu không phải nhờ Diệp Mặc, anh ta không chết cũng phải tàn phế. Người thiếu niên này đi xuống lôi đài, tới trước mặt Diệp Mặc thi lễ nói:



- Vãn bối là Trương Hoa của Quảng Dược tự, Võ Đang, cảm ơn tiền bối đã cứu mạng.



- Ừ, cậu tiếp tục chuẩn bị cho trận đấu tiếp theo đi.



Diệp Mặc gật đầu nói. Hắn biết có rất nhiều địa phương cũng không nổi danh, nhưng cũng không có nghĩa là không có truyền thừa. Tuy rằng hắn đã từng nghe nói về núi Võ Đang, chỉ có điều đây vẫn là lần đầu tiên hắn nghe nói về Quảng Dược tự. Từ cái tên Diệp Mặc có thể đại khái suy đoán ra dược, nơi này hẳn là có liên quan tới thuốc. Khó trách cậu ta có đan dược khôi phục nội khí.



Tuy rằng Diệp Mặc không nhìn sắc mặt Hạng Danh Vương, hắn cũng biết Hồ Lô cốc chịu thiệt như vậy chắc chắn sẽ không dễ dàng bỏ qua. Chỉ có điều hắn không biết bọn họ muốn xuống tay thế nào.



Mặc dù Phong Vũ đứng ra nói chuyện, muốn mọi người phía dưới trận đấu cố gắng ôn hòa một chút, nhưng bởi vì danh sách chỉ có hai mươi người, cho nên trận đấu chẳng những không ôn hòa đi, ngược lại càng kịch liệt hơn. Chỉ cần lên tới đây là có thể sử dụng tất cả các thủ đoạn. Chờ trận thi đấu luân phiên này kết thúc, đã có bảy người thương nhẹ, năm người trọng thương. Thậm chí còn có một người bị chết.



Chỉ có điều không phải ai cũng để ý tới điều này. Đương nhiên Diệp Mặc chắc chắn càng không để ý tới. Mặc dù có vài môn phái ước gì Diệp Mặc nhảy ra quản một chút, nhưng Diệp Mặc dường như không thấy. Hắn muốn quản cũng phải quản Hồ Lô cốc. Về phần môn phái khác, nếu lựa chọn tham gia thì phải tự mình chịu trách nhiệm.



...



Tới lúc nghỉ trưa thì đã là khoảng một giờ chiều.



- Anh Diệp, tôi cảm giác dường như anh cố ý nhằm vào Hồ Lô cốc. Anh và bọn họ có thù oán gì sao?



Lúc ăn cơm Hàn Yên nhỏ giọng hỏi.



Diệp Mặc gật đầu.



- Tôi từng giết không ít người của Ẩn Môn. Hồ Lô cốc phải ngẩng đầu. Hạng Danh Vương nhất định sẽ không buông tha cho tôi. Đồng thời tôi cũng sẽ không bỏ qua cho ông ta. Chỉ có điều hôm nay Hạng Danh Vương nhịn được. Cho nên tôi phỏng đoán cho dù bọn họ muốn động thủ, cũng là chuyện diễn ra sau đại hội lần này.



- Anh Diệp, anh phải cẩn thận một chút. Sư phụ tôi nói Hồ Lô cốc là môn phái đứng đầu ngoại ẩn, môn phái có rất nhiều cao thủ. Phái Hợp Lưu còn xa mới có thể sánh bằng.



Hàn Yên lo lắng nói.



- Cô không cần lo lắng. Nếu ông ta không nể nang tôi, sáng nay khi tranh tài đã phải động thủ. Cô chỉ cần để ý tới trận đấu của mình là được rồi. Ừ...
- Cô tên là Hàn Yên phải không? Không ngờ được Quảng Hàn Môn chỉ nhỏ bằng lòng bàn tay lại có thể bước vào Top 20. Đây là may mắn của cô, nhưng cũng là bất hạnh của cô. Cô bất hạnh vì đã gặp tôi. Chỉ có điều nể tình cô là con gái, cô có thể chui qua háng tôi mà đi, tôi sẽ tha cho cô lần này.



Hàn Yên cười lạnh một tiếng, giống như hoàn toàn không nghe thấy. Trường kiếm trong tay trực tiếp mang theo vô số kiếm ảnh, đâm về phía Lục Nhiễm



Thấy Hàn Yên ngay cả nói cũng lười, sắc mặt Lục Nhiễm trở nên lạnh lùng.



- Cho cô mặt mũi, cô còn muốn. Cô đi chết đi.



Nói xong mang theo trường kiếm trong tay, đồng dạng đâm ra mấy đạo kiếm quang. Kiếm ảnh của Hàn Yên gặp kiếm quang của Lục Nhiễm đều tản đi, giống như băng tuyết gặp ánh mặt trời liền tan ra.



Tăng Chấn Hiệp ngồi trên ghế trọng tài quan sát liền biến sắc, lập tức nói:



- Trong tay Lục Nhiễm đang cầm Khứ Trần kiếm. Đây là một trong ba đại danh kiếm của Hồ Lô cốc. Trường kiếm của Hàn Yên ngàn vạn lần không thể va chạm với kiếm của gã...



Dường như để nghiệm chứng lời nói của Tăng Chấn Hiệp, ông ta còn nói chưa dứt lời những tiếng trường kiếm va chạm vào nhau vang lên.



Không ngờ trường kiếm của Hàn Yên và Khứ Trần Kiếm trong tay Lục Nhiễm đã liên tiếp va chạm vào nhau. Nhưng điều khiến Tăng Chấn Hiệp thấy kỳ lạ là trường kiếm trong tay Hàn Yên lại không bị tổn hại.



Tăng Chấn Hiệp thở phào một cái, thoáng nhìn qua Diệp Mặc nói:



- Tôi thật sự đã quên anh Diệp có rất nhiều binh khí tốt, ha hả...



Tuy rằng trường kiếm của Hàn Yên không bị chém gãy, nhưng lúc này trong lòng Hàn Yên lại trầm xuống. Lục Nhiễm chẳng những kiếm thuật cao hơn nhiều so với cô, hơn nữa so sánh về nội khí cô cũng không có khả năng đối địch với gã. Chỉ va chạm vài cái vừa rồi, thiếu chút nữa khiến cô phun ra một ngụm máu tươi.



Lục Nhiễm nhe răng cười gằn một tiếng.



- Tiện nhân, đi chết đi... Text được lấy tại Truyện FULL



Không ngờ khi Hàn Yên còn chưa dùng hết chiêu thức, nội khí còn chưa kịp hồi phục, kiếm của gã phát ra. Một lần nữa mũi kiếm trực tiếp đâm về phía ngực Hàn Yên.