Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi
Chương 502 :
Ngày đăng: 05:51 22/04/20
Nhâm Bình Xuyên nhìn Diệp Mặc nhảy ra khỏi sơn động, vẻ mặt đầy tức giận, lão ta không ngờ rằng Diệp Mặc lại không chút quan tâm tới những lời lão ta nói nãy giờ, thậm chí đến Tiên Thiên cũng chẳng buồn quan tâm, lại còn ra tay với mình.
-Cậu không muốn thăng cấp lên Tiên Thiên sao?
Mặc dù đã cố gắng kìm nén cơn giận dữ nhưng Nhâm Bình Xuyên vẫn để lộ sự giận dữ của mình.
Diệp Mặc khua Phi Kiếm trong tay, nói lạnh lùng:
-Tiên Thiên? Tôi cũng từng chứng kiến rồi, cũng chẳng có gì đáng nói. Yến Kinh có một cao thủ cấp Tiên Thiên, đến lúc ấy tôi đi hỏi ông ta xem rốt cuộc làm thế nào vậy là được rồi, việc gì phải ở lại cái nơi đầy mùi hôi thối tử thi thế này, thật là ghê tởm! Một nơi phong cảnh tươi đẹp thế này lại bị đám rác rưởi các người làm cho hôi thối hết rồi.
Dường như không hề để ý tới câu nói sau của Diệp Mặc, Nhâm Bình Xiêm khẽ nhíu mày nói:
-Tuyệt đối không thể, bên ngoài thiếu nguyên khí trời đất, căn bản không đủ nội khí để tu luyện tới cảnh giới cao nhất, làm sao có thể xuất hiện Tiên Thiên được? Trừ khi tên đấy có Thực thi thủy lang. Nhưng Thực thi thủy lang ngoài nước từ núi băng ở Hồ Lô cốc ra, thì những nơi khác chúng đều không thể sống được.
Còn có chuyện Nhâm Bình Xuyên không nói ra, là cho dù có Thực thi thủy lang, nhưng nếu không thể lĩnh ngộ được quy tắc Tiên Thiên, thì cũng không thể đạt tới Tiên Thiên được. Lão ta bế quan mười tám năm cũng không cách nào đạt tới Tiên Thiên, cuối cùng chỉ có trong Phi Kiếm của Diệp Mặc lĩnh ngộ được sự ảo diệu của Tiên Thiên. Đương nhiên những lời này lão ta tuyệt đối không thể nói cho Diệp Mặc biết được.
-Nhưng ở Yến Kinh có một người tên Đàm Giác đã là Tiên Thiên rồi. Mặc dù tu vi không bằng lão, nhưng cũng có thể coi là một cao thủ.
Diệp Mặc cũng không nói hắn và Đàm Giác từng đấu với nhau, hắn cũng muốn biết nguyên nhân là gì.
Nhâm Bình Xuyên lạnh lùng cười nói:
-Ấu trĩ, đấy gọi là Tiên Thiên sao? Nếu ta đoán không nhầm, cái tên Đàm Giác kia sau khi lên tới cấp Tiên Thiên chẳng qua cũng chỉ ngang bằng với Hạng Danh Vương mà thôi. Hơn nữa tuổi thọ của hắn ta cũng không cách nào kéo dài được, sau khi lên Tiên Thiên, tuổi thọ sẽ tăng lên một giáp. Nếu không phải lần ta lên cấp Tiên Thiên bị bom làm bị thương, khuôn mặt của ta sẽ trở nên trẻ trung hơn, vì tuổi thọ được tăng lên một giáp.
Nhâm Bình Xuyên phun ra một ngụm máu tươi, nhìn chằm chằm Diệp Mặc nói:
-Tại sao cậu biết ta muốn đánh lén cậu, nếu như không biết được nguyên nhân thì ta chết cũng không nhắm mắt.
Diệp Mặc đi xa khỏi chỗ Nhâm Bình Xuyên, mặc dù bản thân hắn bị trọng thương, nhưng nếu như lão ta trước khi chết lại muốn liều mạng một phen thì người chịu thiệt là hắn. Bây giờ chỉ cần kéo dài thời gian, sau đó cho một cầu lửa và một đao gió như vậy là kết thúc.
Nghe thấy câu hỏi của Nhâm Bình Xuyên Diệp Mặc cười lạnh:
-Ông có biết là ta có lực cảm ứng, vậy mà lại sơ ý như vậy. Ta đã nghĩ chiếc nút màu xám trên ghế của ông dùng để làm gì, hơn nữa ta lại chỉ chú ý quan sát chiếc nút xám ấy. À đúng rồi, ta còn có một pháp thuật nho nhỏ gọi là Ngự Phong Thuật, thời điểm tay của ông cách cái nút 1cm, ta đã thi triển Ngự Phong Thuật, đồng thời ra tay với ông.
Thấy sắc mặt của Nhâm Bình Xuyên càng lúc càng khó coi, Diệp Mặc càng lúc càng cảm thấy vui, hắn lau vết máu ở khóe miệng cười nói:
-Nói tới lần đánh lén lúc nãy, thì ta đã nhanh hơn ông 1cm rồi. Ta luôn chờ lúc ông ấn cái nút xám ấy, cũng may, ông rất biết nghe lời, ấn cái nút ấy, ừm, và thắng lợi tự đến với ta thôi.
Nhâm Bình Xuyên không kìm được, lại phun ra một ngụm máu tươi.
Diệp Mặc thấy Nhâm Bình Xuyên hộc máu, lại nở nụ cười vui vẻ:
-Nhâm cốc chủ, ông yên tâm chết rồi chứ, tôi sẽ xóa tên Hồ Lô cốc trong Ẩn môn, chuyện này ông không phải lo lắng, đúng rồi, hãy ăn cầu lửa của tôi trước đã.
Nghe xong những lời của Diệp Mặc, Nhâm Bình Xuyên vô cùng sầu não, lại thấy ngay một quả cầu lửa bay tới ánh mắt đầy vẻ kinh hãi, lại có loại pháp thuật như vậy sao? Lão ta trợn mắt nhìn chằm chằm cầu lửa xuyên qua ngực mà vẫn chưa tin đấy là hiện thực.