Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi

Chương 517 : Đánh tráo ngay trước mắt

Ngày đăng: 05:51 22/04/20


- Bao vây tấn công.? Chúng ta bây giờ sẽ động thủ với hắn sao? Hoặc là chúng ta trước tiên có thể đả kích thế lực sau lưng hắn.



Người thiếu phụ tên chị Linh lại hỏi lần nữa



Khúc Lão lắc đầu nói:



- Bây giờ không phải là lúc động thủ với hắn, hơn nữa hắn có thể lấy ra tinh thạch cực năng là vì hắn không biết giá trị của tinh thạch, còn cả một điều đến hiện tại hắn cũng không muốn động thủ với chúng ta. Về phần đả kích thế lực sau lưng hắn, bây giờ cũng không phải lúc.



- Diệp Mặc con người này, chúng ta điều tra rất kỹ càng, hắn chính là một con chó điên. Theo như tin tức mới nhất mà chúng ta điều tra được, Hợp Lưu phái và Điểm Thương thiếu chút nữa là diệt môn, chính là do hắn gây nên. Còn đệ nhất ẩn môn Hồ Lô Cốc, Hoa Hạ, gần đây hầu như không có tin tức gì. Chúng ta cũng hoài nghi có quan hệ với hắn, tuy rằng hắn bây giờ cũng không diệt nổi Hồ Lô Cốc, nhưng cái loại điên cuồng trả thù như hắn, ta đoán chừng Hồ Lô Cốc cũng sợ hắn, vì vậy, hiện tại vẫn chưa phải là lúc chúng ta lật mặt với hắn. Chúng ta không có thời gian và tinh lực để lãng phí cho hắn, khi thời cơ tới sẽ có người tự động tiêu diệt hắn.



Diệp Mặc trốn ở một bên, muốn ngay lập tức ném một quả cầu lửa tiêu diệt Khúc lão, nhưng hắn biết hiện tại hắn không thể manh động. Bắc Sa, bây giờ đang rất kiêng kị, hắn không thể không kiêng kị Bắc Sa, hắn không không chỉ một mình, một khi chọc giận Bắc Sa thì…, điều hắn muốn chính là làm sao bảo vệ cho người ở bên cạnh hắn.



- Lương Thạch Quốc, Trần Trụy và Pierre hiện tại đều ở lại, đến lúc đó cùng ta trở về tổng bộ, anh lập tức quay trở lại. Đồng thời chú ý hành tung của Diệp Mặc, hồi báo kịp thời, trước khi nhận được thông báo từ trên, tuyệt đối không được phép bắt cóc người nhà hắn.



Lão già nhìn chăm chăm vào Lương Thạch Quốc, giọng điệu có chút nghiêm nghị.



- Vâng, Khúc lão.



Lương Thạch Quốc không dám có bất kỳ phản bác nào, vội vàng đáp lại.



Sau khi Khúc lão nói xong, sắc mặt dịu đi, lão nhìn người thiếu phụ kia nói:



- Tôi cần kiểm tra tinh thạch cực năng một chút, nếu xác nhận, ngay lập tức gói lại và đưa đi ngay cùng với một viên khác.




Khúc lão nói với giọng điệu lạnh băng.



Lương Thạch Quốc trong lòng ớn lạnh, y biết lão già này chắc chắn phải lấy y ra coi như kẻ chịu tội thay khiến y mang đầy tiếng xấu rồi. Diệp Mặc là do y gọi tới Lạc Thương, giao dịch giữa Diệp Mặc và y đều đã kết thúc rồi, thời gian đã qua lâu rồi, hắn làm sao có thể ở lại Lạc Thương?



Lui một bước mà nói, cho dù Diệp Mặc vẫn còn ở Lạc Thương, người của y sao dám khẳng định có thể tìm được hắn? Coi như là cảnh sát phong tỏa Lạc Thương để tìm một người cũng không thể trong một lúc được. Lão già này nói như vậy chính là muốn Lương Thạch Quốc y làm kẻ chết thay.



Bản thân ngồi máy bay từ Lạc Thương đến Hongkong mới được bao nhiêu thời gian, ba, bốn tiếng đồng hồ mà thôi, thời gian ngắn như vậy, cho dù là Diệp Mặc theo dõi đến đây cũng không thế nhanh như vậy, liền đi tới tầng hầm ngầm đem tinh thạch đi.



Lương Thạch Quốc khẳng định, chỉ cần y gọi điện thoại đến Lạc Thương, người của y trong mười mấy phút không tìm thấy tung tích của Diệp Mặc, như vậy y lại mang tiếng xấu chắc rồi, nhưng y không gọi điện thoại đi Lạc Thương điều tra Diệp Mặc, bây giờ phải chịu tai tiếng thay cho người khác. Gọi điện thoại nói không chừng còn có một phần ngàn vạn cơ hội thoát thân.



Lúc Lương Thạch Quốc gọi điện thoại đi Lạc Thương, nhưng lại không biết lão già kia trong lòng cũng là thầm hận, lão thậm chí hận đến mức có thể đem Lương Thạch Quốc giết ngay được. Nếu không phải là do Lương Thạch Quốc lấy tinh thạch trở về, chính mình căn bản sẽ không qua đây, chuyện này cũng chả còn quan hệ gì với lão nữa



Chị Linh tuy sắc mặt tái nhợt, nhưng lúc này một chữ cũng không dám nói, cô không phải đồ ngốc, cô đã hiểu được Khúc lão toan đổ tội cho Lương Thạch Quốc. Đối với cô mà nói, chỉ cần không dính đến bản thân cô ta thì cũng A Di Đà Phật rồi, còn ở đó mà lo lắng cho người khác.



Trần Trụy nhìn Lương Thạch Quốc với vẻ mặt thông cảm, anh ta biết lúc này không nên nói gì.



Lương Thạch Quốc mặt trắng bệch, điện thoại của y gọi tới Vực ngoại hưu nhàn - Lạc Thương, chẳng bao lâu sau, điện thoại di động của y vàng lên.



Lập tức tất cả mọi người trong phòng nhìn chằm chằm vào chiếc di động trong tay Lương Thạch Quốc, trong lòng mọi người đều rất hồi hộp. Đối với mọi người trong phòng mà nói, có một người chịu tội thay cho người khác so với việc tất cả mọi người cùng phải chết thì tốt hơn nhiều.



Khúc lão tuy ra vẻ bình tĩnh nhưng vẻ mặt căng thẳng của lão đã làm lộ ra suy nghĩ nội tâm của lão. Đúng vậy, chỉ cần Lương Thạch Quốc nói không thấy Diệp Mặc ở Lạc Thương, lão sẽ lập tức đổ hết mọi tội lỗi. Nói thẳng Diệp Mặc không thể theo lẽ thường, ai biết viên tinh thạch có phải là do hắn tới cầm đi hay không, rồi sau đó lại đi mất, lúc này giữ mạng vẫn quan trọng hơn, về việc có mất mặt hay không, tất cả vứt sang một bên hết!!!