Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi

Chương 553 : Quyền anh đen

Ngày đăng: 05:52 22/04/20


Diệp Mặc lạnh lùng cười:



-Nói thêm câu nữa, tôi không có hứng thú với cô, xin mời tránh ra.



Nếu không phải phải tìm tung tích chị Nhan ở trấn Mexika thì Diệp Mặc đã sớm tránh ra rồi, làm gì có thời gian dông dài với người phụ nữ ngoại quốc này.



Cô gái tóc vàng này bỗng nói:



-Người Hoa Hạ rất ít đến trấn Mexika, xin hỏi anh đến du lịch à? Có lẽ tôi có thể đưa anh đi tham quan toàn bộ thị trấn Mexika này. Em biết rất nhiều chỗ mà nhiều người không biết ở đây. Nhà ma Mexika, chiến trường xoay, phố người Hoa, hắc quyền ngầm… Tuỳ anh thích đâu em đều có thể đưa anh đi, em chỉ lấy ít tiền thôi. Thậm chí chỉ cần anh đưa thêm cho em 300… không, 200 đô là em có thể phục vụ anh một ngày.



Từ lời cô, Diệp Mặc đã biết người con gái tóc vàng này căn bản không từ bỏ mục đích đòi tiền mình nhưng lời của cô vẫn khiến Diệp Mặc giật mình.



Lần đầu tiên hắn đến thị trấn Mexika chắc chắn là không quen thuộc. Nếu có một người dẫn đường hắn có thể tiết kiệm rất nhiều thời gian. Người con gái này còn hiểu một chút tiếng Hoa, thậm chí cũng có thể coi là lưu loát, hai người giao tiếp hoàn toàn không có vấn đề.



Nghĩ tới đây, Diệp Mặc bỗng hỏi:



-Cô tên là gì? Cô thực sự rất cần tiền sao?



Cô gái tóc vàng này thấy Diệp Mặc hỏi tên, liền vội vàng nói:



-Em là Enie, đúng vậy, em thực sự rất cần tiền, nếu anh chơi mệt rồi, em thậm chí có thể lên giường với anh, chỉ cần anh đưa em hai trăm đô là được.



-Lên giường thì không cần, cô nói chỗ này có nhiều người Hoa hay không trước đi, bình thường thì cư ngụ ở đâu? Còn nữa... Cô biết bao nhiêu về lịch sử của thị trấn này? Không, hoặc nói cô ở đây bao lâu rồi?



Diệp Mặc khoát tay. Nói xong cảm giác biểu đạt của mình có chút vấn đề, hắn không cần lịch sử của trấn nhỏ này mà là một số chuyện mười mấy năm trước của trấn này.



Enie vừa nghe Diệp Mặc hỏi những chuyện này, cô ta sợ Diệp Mặc nghĩ mình biết không nhiều, từ chối vụ kinh doanh này, vội nói:



-Em sinh ra tại đây, cha em là thợ rèn. Vì vậy em rất hiểu nơi này, hiểu rất rõ giống như…


Diệp Mặc thầm nghĩ, đúng là biết đủ thì sẽ vui vẻ, cô Enie này đúng là rất chuẩn để giải thích câu nói này.



Hai người đi đến cửa, Enie sau khi nộp hai mươi đô la Mĩ thì đưa Diệp Mặc đi vào chợ quyền anh đen ngầm.



Diệp Mặc thấy đám người ở tầng hầm rất ồn ào, liền biết Enie chắc chắc có chuyện của mình mới đến đây. Nhưng Diệp Mặc phát hiện ở đây thực sự có rất nhiều người Hoa, hơn nữa những người Hoa đó còn đứng trước võ đài gào hét.



-Enie, sao em lại đến sớm như vậy?



Một giọng tiếng Trung vô cùng trôi chảy hỏi.



Người hỏi là một gã thanh niên da vàng chừng hai mươi tuổi. Trên đầu anh ta dường như đã bị thương, còn đeo gạc. Anh ta chen đến trước mặt Diệp Mặc và Enie, sau khi hỏi xong câu này liền nhìn Diệp Mặc.



Enie đang chuẩn bị để Diệp Mặc chờ một lát, cô đi tìm người thanh niên này, không ngờ anh ta lại tới rồi. Enie hơi ngượng ngùng, lấy ra ba trăm đô la Mĩ đưa cho người thanh niên này, sau đó nói:



-Diệp Mặc là bạn mới của em, anh không cần lo lắng. Anh đi đăng kí tên trước đi, tối em lại đến xem đấu loại của anh.



Diệp Mặc phát hiện ba trăm đô Mĩ đó đều là từ người hắn mà ra, có một trăm đô là Enie giành được từ quán café, còn hai trăm chính là vừa nãy hỏi mượn của hắn.



Người thanh niên này do dự một lát, vẫn nhận lấy tiền, chỉ nói một câu:



-Anh nhất định sẽ không làm em và chị Tư Tư thất vọng.



Nói xong xoay người đi vào trong đám người, Diệp Mặc thấy anh ta vào trong khu thi đấu.



-Xin lỗi anh Diệp, em đã lừa anh. Anh yên tâm, em chắc chắn sẽ đưa anh đi tìm một lượt cả thị trấn Mexika này. Nếu người anh cần tìm ở đây, em chắc chắn sẽ giúp anh tìm ra.



Dường như cảm giác được điều mình làm có chút không phải, Enie nói lời xin lỗi Diệp Mặc.



Diệp Mặc nhìn người thanh niên vừa rời khỏi kia, hắn cảm giác hơi quen thuộc. Trên người thanh niên này hắn hình như đã nhìn thấy được một số thứ mà đã từng nhìn thấy, chỉ là nhất thời hắn không nghĩ ra.