Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi

Chương 560 : Chị Nhan

Ngày đăng: 05:52 22/04/20


Thấy người phụ nữ dường như không thể kiềm chế bản thân chìm đắm trong hồi ức đau thương, Diệp Mặc đành phá vỡ sự tĩnh lặng, chủ động lên tiếng:



-Chiếc vòng tay này lấy từ một tiệm đồ cổ ở San Francisco, để tìm chủ nhân của chiếc vòng tay, tôi đã hỏi đến đây.



-Không đúng, cậu và chiếc vòng tay có liên quan gì? Muốn tìm tôi?



Người phụ nữ hình như nhớ ra chuyện gì, bỗng lên tiếng.



-Vì tôi cũng có một chiếc vòng tay như thế.



Nói xong, Diệp Mặc lấy ra chiếc vòng tay của mình.



Thấy Diệp Mặc lại lấy ra một chiếc vòng tay, trong mắt người phụ nữ lộ vẻ xúc động, cô cầm lấy chiếc vòng trên tay Diệp Mặc, sững sờ nhìn chằm chằm hai chiếc vòng tay, nước mắt không ngừng tuôn rơi.



Diệp Mặc không ngăn cản người phụ nữ lấy chiếc vòng tay của mình đi mà lẳng lặng đợi cô bình tâm lại.



-Cậu là ai?



Người phụ nữ nhìn một hồi lâu, bỗng run rẩy nói.



Diệp Mặc nói:



-Tôi tên là Diệp Mặc, đến từ Yến Kinh.



-Đúng, cậu tên Diệp Mặc, tôi biết cậu tên Diệp Mặc, cậu đúng là, đúng thật là… cha cậu tên là Diệp Thải, mẹ cậu tên là Ân Khuynh Thành, năm đó cậu mới tập đi, bây giờ đã lớn thế này rồi, thực ra tôi sớm nên nghĩ tới cậu, mắt cậu giống y hệt anh ấy…



Người phụ nữ lẩm bẩm nói, thậm chí còn nắm chặt tay Diệp Mặc, chỉ là tay của cô hơi run.



Diệp Mặc không nói gì, hắn không biết người phụ nữ trước mặt hắn và hắn có quan hệ gì. Nhưng cha của hắn sao lại là Diệp Thải? Còn nữa, đây là lần đầu tiên hắn biết mẹ mình tên là Ân Khuynh Thành.



Trong ánh mắt của người phụ nữ trước mặt nhìn hắn là niềm vui mừng từ trong nội tâm, Diệp Mặc thậm chí hơi run, đây là ánh mắt nhớ nhung với biết bao yêu thương trìu mến.
-Cậu không phải khuyên chị, cũng không cần ngăn cản chị, chị thích đi một mình. Sau khi chị đi, nếu cậu có thể chăm sóc Ân Gia và Ân Tư, thì hãy giúp chị chăm sóc chúng, hai chị em chúng là hai đứa trẻ chị nhặt được khi vừa đến đây.



Diệp Mặc thở dài, hắn biết chị Nhan đã quyết định, mình có khuyên cũng không có tác dụng gì, nên ngậm miệng không nói nữa.



-Còn bộ quần áo của vợ cậu chị rất thích, cảm ơn cậu. Chị không có gì tặng cho cậu, chiếc vòng tay kia đã theo chị rất lâu, tuy sau này bị thất lạc, nhưng cậu đã tìm được nó thì hãy giữ lại cho mình đi. Chị đi đây, cậu không phải tiễn.



Chị Nhan nói, đôi mắt bỗng nhiên đỏ lên.



-Đợi đã.



Diệp Mặc vội vã ngăn chị Nhan lại, hắn đưa cho chị Nhan hai chiếc bình ngọc rồi nói:



-Đây là một ít đan dược sư phụ tặng cho tôi, viên này tên là Trú Nhan Đan, có thể giữ gìn dung nhan, còn viên kia tên là Bồi Khí Đan, có thể nâng cao tu vi Cổ Võ.



Sau khi đưa bình ngọc cho chị Nhan, Diệp Mặc còn sợ chị Nhan không tin, còn nói:



-Hai viên đan dược này có công hiệu như Liên Sinh Đan mà tôi đã cho chị uống, tôi đưa chị thêm một viên Liên Sinh Đan nữa.



Chị Nhan nhận lấy chiếc bình của Diệp Mặc, không nói gì, chỉ gật đầu. Chỉ là chị nhìn thấy vẻ lo lắng của Diệp Mặc, liền nói:



-Chị ở bên ngoài nhiều năm như vậy, nếu không phải lúc trước bị bệnh, cũng sẽ không tới mức như hôm nay, cậu không phải lo.



Nghe chị Nhan nói, Diệp Mặc mới nhớ ra, vội vã đưa cho chị Nhan thẻ ngân hàng của mình nói:



-Trong đây còn ít tiền, chị giữ lấy, mật khẩu đều là một, đề phòng có lúc cần.



-Không, cái này chị không cần, chị còn ít tiền. Chị biết cậu có thể tìm tới đây, chắc chắc không thiếu tiền, nhưng chị không cần tiền của cậu.



Chị Nhan vội vàng đưa trả lại cho Diệp Mặc.