Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi

Chương 570 : Tổ chức lừa đảo

Ngày đăng: 05:52 22/04/20


Máy bay bay chuyến này là máy bay siêu thanh Mỹ mới nhất của hãng Hàng không dân dụng. Chẳng những có trang bị một lối thoát hiểm, còn có một dù để nhảy. Hơn nữa ngay cả buồng vệ sinh cũng có vách ngăn với bộ phận cabin. Thậm chí không gian buồng vệ sinh cũng không nhỏ.



Diệp Mặc biết lần trước Ninh Khinh Tuyết cũng ngồi loại máy bay này. Hơn nữa cô còn nhờ vào chiếc dù kia để nhảy ra ngoài bảo vệ được một mạng.



Dù sao hắn cũng biết La Đông Thanh, thậm chí hai người còn cùng học một lớp, cho nên Diệp Mặc cũng không muốn La Đông Thanh cầm khẩu súng vô dụng đó chỉ vào người khác. Hắn nhanh chóng đi đến bên cạnh La Đông Thanh, sửa lại khẩu súng sau đó thả trở lại. Diệp Mặc làm xong việc này cũng không quá vài giây. La Đông Thanh lại không hề phát hiện ra. Anh ta tập trung toàn bộ sự chú ý vào người đàn ông béo mập đi phía trước.



La Đông Thanh thấy người béo mập kia bước vào một buồng, anh ta bỗng nhiên cũng chen vào.



- Anh là ai, muốn làm gì?



Người béo mập kia cũng không phải là kẻ ngốc. Thấy La Đông Thanh bất ngờ chen vào một gian với ông ta, ông ta lập tức cảm giác có chút không ổn.



- Nếu anh dám la to một tiếng, tôi sẽ lập tức nổ súng. nguồn TruyenFull.vn



Tay La Đông Thanh cầm súng chỉ vào huyệt thái dương của ông ta.



- Rốt cuộc anh là ai?



Người béo mập kia bị súng chỉ vào, ngoại trừ cái trán đổ một ít mồ hôi lạnh ra, thì hoàn toàn trấn tĩnh, không lộ ra bộ dạng hoảng hốt lo sợ.



La Đông Thanh không để ý tới ông ta, chỉ đưa một cái thẻ ngân hàng cho ông ta, sau đó lạnh lùng nói.



- Lập tức chuyển năm triệu tiền của ông vào cái thẻ này. Nhớ kỹ không nên giở trò. Chỉ cần thời gian vượt quá ba phút tôi sẽ nổ súng. Tôi chỉ có một mạng mục nát. Cho dù ông kêu, tôi cũng không quan tâm.



- Đừng kích động, tôi lập tức chuyển ngay. Tôi lập tức chuyển ngay.



Người thương nhân béo mập vừa nói chuyện, vừa lấy điện thoại di động ra bắt đầu chuyển tiền.



- Điện thoại di động không có tín hiệu....
Diệp Mặc giống như không nghe thấy tiếng cô gái trẻ kia nói, mà nhìn Tiểu Khổ nói:



- Đương nhiên tôi không dám khẳng định một trăm phần trăm. Cụ thể trị liệu thế nào, phải xem kỹ mới nói được. Tuy nhiên, nếu ông nội anh không được chữa trị, tôi đoán cũng chỉ có thể sống được nửa tháng nữa mà thôi.



- Cái gì? Cậu nhìn ra được tôi chỉ sống có nửa tháng nữa?



Lúc này Mông Cửu Sơn hoàn toàn lộ vẻ xúc động. Chính bởi vì tính mạng ông ta chỉ kéo dài được nửa tháng nữa, cho nên lúc này mới đến Mỹ thử thời vận. Không ngờ được lại bị người trẻ tuổi trước mặt này nói ra. Chẳng lẽ hắn thật sự là một cao thủ y đạo không để lộ tài trong dân gian sao?



Diệp Mặc cười lạnh một tiếng.



- Tôi chẳng những nhìn ra ông chỉ sống được nửa tháng nữa, hơn nữa còn nhìn ra được cháu trai ông cũng có bệnh giống ông. Chỉ có điều bệnh tình không nghiêm trọng như ông mà thôi.



- Hả…



Trong lòng Mông Cửu Sơn chấn động mãnh liệt. Bàn tay run lên, thiếu chút nữa thì làm đổ cốc trái cây.



Ngay sau đó, ông ta lập tức đứng lên, xoay người chắp tay với Diệp Mặc nói một câu.



- Rất xin lỗi, anh bạn trẻ. Vừa rồi Mông Cửu Sơn này mắt chó nhìn người, không biết anh bạn trẻ thật sự là một cao thủ, mong anh bạn trẻ lượng thứ. Còn chưa thỉnh giáo tên họ của anh bạn trẻ là gì.



Diệp Mặc đối với Mông Cửu Sơn cũng có thiện cảm. Ông lão này có sai liền nói xin lỗi, cũng là người quang minh lỗi lạc.



Chỉ có điều hắn không có khả năng nói tên thật của mình cho ông ta biết được. Hiện tại tên Diệp Mặc của hắn đã rất nổi danh ở Mỹ. Nước Mỹ vừa mới phát sinh hàng hoạt sự kiện, Diệp Mặc liền từ Mỹ quay trở về. Điều này cũng quá trùng hợp.



- Tôi tên là Mạc Ảnh....



Đây là tên Diệp Mặc dùng để lên máy bay.