Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi

Chương 592 : Đôi nam nữ thần kinh

Ngày đăng: 05:52 22/04/20


Diệp Mặc đang đứng ở sau cánh cửa ẩn mình thì nhìn thấy bóng trắng kia chậm rãi nhảy lên, nhìn từ xa trông giống như là đang bay vậy. Dưới ánh trăng có thể trong thấy rất rõ. Hắn bỗng sửng sốt, đúng là có âm hồn thật nhưng lại không hay bắt gặp. Có thể nói có một âm hồn giống như có được một năng lực tấn công nhất định vậy.



Âm hồn, trong dân gian hay gọi là quỷ, thực ra loài này nhìn không thấy nhưng Diệp Mặc lại có thể dùng thần thức quét tới. Loài này bình thường đều xuất hiện trong một hoàn cảnh đặc biệt nào đó, ví dụ như lần trước Diệp Mặc gặp hố trời, còn có hầm mộ vân vân, không phải nơi nào cũng có. Mà có thể dùng mắt trần nhìn thấy âm hồn là rất hiếm, ngay cả đến Diệp Mặc lúc trước ở Thuần An trông thấy cô gái áo hồng cũng là do cô ta cố tình làm vậy, vả lại cũng chỉ là trông thấy bóng mờ mờ mà thôi.



Đây không phải âm hồn, Diệp Mặc dùng thần thức quét tới thì liền nhìn ra rõ ràng ngay. Đây là một gã đàn ông trùm một cái chăn màu trắng, chỉ là do cách bước đi của gã ta có chút kỳ quái, cái đầu lại bị che lại nên thoạt nhìn từ xa giống như một âm hồn mà thôi.



Diệp Mặc không biết tại sao gã phải làm như vậy. Đêm hôm khuya khoắt tới một miếu sơn thần tan hoang có nhất thiết phải làm như vậy không? Gã đàn ông này thoạt nhìn tầm chưa tới ba mươi tuổi, bàn tay trái thiếu một ngón, vừa trông đã biết không phải loại hung ác gì.



-Í, sao lại không thấy đâu rồi?



Gã đàn ông không trông thấy ai đó thì bất giác buông chiếc chăn xuống, tự nói một mình.



Nhưng vừa dứt lời thì gã lập tức rút ra một chiếc dao nhọn từ bên hông rồi dò xét một vòng quanh căn miếu. Cuối cùng gã tung một cước đá vào một chiếc đệm quỳ đã rách tơi tả, chửi



- Mẹ nó, lại để con đĩ này chạy mất rồi.



Dứt lời, gã đàn ông này liền lấy ra một chiếc di động, nói vài câu gì đó thì có một người chạy rất nhanh tới. Giống như gã đàn ông kia, trong tay người này cũng cầm con con dao mở đường, còn mang theo một mảnh vải bố trắng. Điều khiến Diệp Mặc kinh ngạc chính là, người này lại là nữ, hơn nữa lại là một ả đàn bà rất cường tráng.



-Chuyện gì thế?



Ả đàn bà vừa tới đã lên tiếng hỏi.



-Chạy rồi, mất rồi...



Gã đàn ông oán hận nói.



-Tôi đã nói là phải đến sớm một chút, ông lại cứ muốn đến bây giờ cơ. Thằng kia nhìn là biết có tiền rồi, chắc chắn là bị kẻ thù bức chạy tới đây. Ông xem nó mua đồ ở Hàm Sơn này, vừa rút ví ra là một xấp tiền, chẳng thèm mặc cả cắc nào luôn.



Giọng nói của ả có chút oán giận.
Diệp Mặc đá bay hai tên này xong thì không quan tâm tới tên âm hồn kia nữa, bước thẳng tới bên cạnh chiếc bàn kia chuẩn bị xâm nhập địa đạo.



Nhưng âm hồn kia lại bay tới. Diệp Mặc quay đầu lại lạnh lùng nhìn âm hồn nói:



-Tao thấy mi đáng thương nên tha cho mi một mạng. Nếu còn cản trở việc của tao thì đừng trách tao không khách khí.



Diệp Mặc nói xong lời này, hắn không ngờ cả người âm hồn run rẩy. Nhưng âm hồn này vẫn không rời đi mà tỏa ra một tia nhìn như muốn cảm ơn Diệp Mặc.



-Mi biết tao à?



Diệp Mặc không biết hắn tại sao lại có được cảm giác đó từ âm hồn này, bèn hỏi một câu.



Âm hồn chỉ gật gật đầu, nhưng không có cách nào để đáp lại cả. Diệp Mặc giật mình, liền dùng thần thức truyền đi ý nghĩ của mình.



Điều Khiến Diệp Mặc vui mừng chính là, âm hồn kia không ngờ có thể thông qua thần thức của Diệp Mặc truyền lại ý nghĩ của nó.



-Tiền bối, anh quả nhiên là người có bản lĩnh lớn, không ngờ Dịch Cửu Hà tôi lại có hân hạnh được gặp tiền bối hai lần, tuy rằng lần này tôi đã thành một cô hồn dã quỷ....



Tin tức mà Âm hồn truyền đến khiến Diệp Mặc sửng sốt.



Dịch Cửu Hà, hắn lập tức nhớ lại cái tên này, là một người trung niên, hơn nữa còn là một người rất hào sảng rộng rãi. Lúc trước khi hắn tới hội giao lưu pháp khí ở Lạc Thương đã quen biết người này. Lúc ấy một pháp khí hắn cũng chẳng bán nổi, sau đó chính người tên Dịch Cửu Hà này đã đưa hai cô con gái tới giúp hắn bán được.



Hai trăm ngàn, một cái giá quá hời, hắn đương nhiên không cần mặc cả chút nào nữa. Người này ngoài hào phóng thì có vẻ còn rất nhân từ nữa.



-Sao lại là ông?



Diệp Mặc lên tiếng. Dịch Cửu Hà này đã để lại trong hắn ấn tượng rất tốt, không ngờ ông lại bị đôi cẩu nam nữ này hãm hại. Nhất định là khi ông tới Hàm Sơn đã để lộ ra điều gì rồi.