Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi
Chương 618 : Cố nhân tuyệt vọng
Ngày đăng: 05:53 22/04/20
Tân Thành, có thể nói là trừ Yến Kinh ra, là thành phố lớn thứ hai của Hoa Hạ.
Gia tộc Thẩm gia nổi tiếng giàu có ở Hoa Hạ chính là ở Tân Thành này, hơn nữa nơi này cũng là bến cảng lớn nhất của Hoa Hạ, mỗi ngày số tàu các quốc gia ra vào bến Tân Thành nhiều không đếm xuể.
Sau khi Diệp Mặc rời khỏi Cửu Đường, đầu tiên là chạy đến Tân Thành.
Vị trí mà Bảo Thạch Hiên ngự trị ở Tân Thành và Cửu Đường không giống nhau, nó ngự trên một tuyến phố ngọc thạch đồ cổ chính cống. Nơi này vốn chỉ là một tuyến phố nhỏ hẹp, chỉ là vì những người kinh doanh đồ cổ và ngọc thạch đều thích tụ tập ở nơi đây, lâu lắm rồi, nơi này trở thành tuyến phố chuyên buôn bán đồ cổ và ngọc thạch.
Khi Diệp Mặc vừa mới bước vào, thậm chí còn tưởng rằng mình lại quay trở về phường thị Tu Chân của đại lục Lạc Nguyệt rồi. Kiến trúc nơi đây là đồ cổ tiếp đồ cổ, hoài cựu tiếp hoài cựu, đó là chưa kể đến hai bên đường còn có bao nhiêu hàng bày vỉa hè nữa.
Ngày trước khi Diệp Mặc ở Ninh Hải, trong Hải Bảo Viên cũng có hàng bày vỉa hè, nhưng cho dù so sánh về phong cách hay cấp bậc với nơi này, thực sự kém xa.
Thấy con đường có chút xa lạ lại có chút quen thuộc này, Diệp Mặc không ngờ có chút thất thần trong giây lát, loại cảm giác này dường như rất xa xôi.
Cái không giống với phường thị Tu Chân của đại lục Lạc Nguyệt chính là, cửa hàng và các quán vỉa hè đều buôn bán đồ cổ ngọc thạch, chứ không có các sản phẩm tu chân như linh thảo đan dược. Loại tiền tệ cũng là Hoa Hạ tệ, không có linh thạch. Nếu như nhất định phải nói điểm tương đồng, đó chính là ở đây cũng có buôn bán pháp khí.
Đương nhiên khái niệm về pháp khí ở đây cũng không giống ở đại lục Lạc Nguyệt.
Diệp Mặc ngay trước tiên đã tìm thấy Bảo Thạch Hiên, hắn nghe ông chủ La có nói, ông chủ ở đây họ Phan, tên Phan Thắng, là một người đàn ông khoảng 40 tuổi, hơi béo.
Cái cửa hàng lớn hơn rất nhiều so với cái ở Cửu Đường, cái gì cũng bán. Diệp Mặc đứng ở cửa dùng thần thức cẩn thận quét một lượt, lập tức thấy thất vọng vô cùng, bên này cũng vậy không có đá ngũ hành
-Ông chủ Phan có nhà không, tôi tìm ông ấy có chút chuyện buôn bán cần bàn bạc.
Diệp Mặc bước vào, lớn tiếng hỏi.
Một người đàn ông hung hãn mồm miệng đầy râu, trên mặt còn có một vết sẹo, vừa bước vào liền lớn tiếng gọi, lập tức khiến cho những người xung quanh dần dần tránh sang một bên. Tuyến đường phố buôn bán đồ cổ ngọc thạch loại người gì cũng có, người có mặt mày như Diệp Mặc, vừa nhìn cũng biết không phải là người buôn bán đàng hoàng.
-Chào ngài, ông chủ chúng tôi ra ngoài bàn chuyện làm ăn rồi, chiều mai mới trở về.
-Cô còn có bao nhiêu tiền?
Diệp Mặc ngẫm nghĩ một lát rồi hỏi.
-Còn có hai trăm mười mấy
Hứa Vy nức nở nói.
Diệp Mặc biết Hứa Vy là người cứng cỏi, hắn đã ở cùng với Hứa Vy một thời gian, cũng biết được tính cách của cô, cho nên hắn không muốn trực tiếp đưa tiền cho cô, như vậy khiến cho cô rất áp lực.
Bây giờ hắn mới nhớ tới lần trước hắn giúp Hứa Vy trực ban, Hứa Vy giống như có việc rời khỏi Ninh Hải, rất có khả năng chính là nhà cô xảy ra chuyện rồi.
-Hứa Vy, nếu như cô tin tôi, cầm lấy hai trăm vào đổ thạch với tôi.
Diệp Mặc cười nói, hắn cho rằng muốn cho cô thoải mái, cô gái trầm tư này trở về như ngày trước, cũng không phải là chuyện dễ dàng. Nhưng Diệp Mặc là người bạn cũ, Hứa Vy có thể nói sau khi hắn đến đây, là người quen thực thụ đầu tiên, còn quen biết sớm hơn Tô Tĩnh Văn.
Hứa Vy ngẩng đầu lẳng lặng nhìn Diệp Mặc, một lúc lâu sau mới lên tiếng:
-Diệp Mặc, tôi chỉ có hai trăm, làm sao mà đi đổ thạch được?
Diệp Mặc cười nói:
-Hai trăm thì có cược hai trăm, cô đi với tôi.
Diệp Mặc dẫn Hứa Vy chen vào đám đông, bên trong có một người đàn ông trung niên vừa mới mở hụt viên đá năm trăm ngàn, đang ngồi một bên ảo não. Năm trăm ngàn đối với ông ta mà nói thì không là cái gì cả, nhưng đây đã là lần thứ tám ông mở hụt rồi.
Diệp Mặc quét bốn phía, quả nhiên viên đá rẻ nhất cũng năm trăm đồng, hơn nữa bên trong trống trơn chỉ là tầng vôi, không có chút màu xanh nào, đừng nói gì đến ngọc tốt.