Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi

Chương 620 : Còn lần cuối cùng

Ngày đăng: 05:53 22/04/20


-Diệp Mặc, chúng ta đi thôi, có 200 nghìn rồi, tôi nghĩ có thể đưa em trai của tôi ra được rồi.



Lấy được chi phiếu tiền mặt trị giá 200 nghìn, Hứa Vi không muốn ném 200 nghìn này vào trong nước.



Diệp Mặc khoát tay nói:



-Đừng nóng vội, việc này còn mới bắt đầu, chúng ta còn cần phải cược thêm nữa, mua thêm một chút đá hơi đắt kia.



Hứa Vi "A" một tiếng, không ngờ Diệp Mặc còn chưa thỏa mãn, thậm chí còn muốn tiếp tục đánh cược.



-Người anh em, cậy chắc muốn hòn đá mà anh đề nghị với tôi trước đó.



Lúc này, người đàn ông trung niên mở hàng hụt kia đã có cách nhìn khác về Diệp Mặc.



Diệp Mặc khẽ mỉm cười, lắc lắc đầu nói:



-Hòn đá đó tôi nhìn không thấy có gì cả.



-Cậu…



Người trung niên này thậm chí còn có chút chán nản. Lại còn đề nghị cho mình thứ mà hắn không nhìn thấy có gì bên trong, như vậy chẳng phải là lừa người sao?



Diệp Mặc cười, nói:



-Đừng nóng vội, tôi nói Phỉ Thúy bên trong đó nhiều nhất mới có một hai triệu mà thôi, như vậy tôi sẽ kiếm được quá ít tiền, thứ tôi muốn có thể kiếm được nhiều hơn chút nữa.



-A…



Lúc này, không chỉ người đàn ông trung niên này ngây người ra, mà ngay cả những người xung quanh cũng ngây người ra, hòn đá nguồn có Phỉ Thúy trị giá trăm nghìn có thể giải ra được Phỉ Thúy trị giá một hai triệu, như vậy mà còn kêu ít ư? Phải biết chỉ cần cắt một dao là sẽ có một hai triệu, lại không uổng công. Kẻ này tưởng hắn là ai chứ?



Nếu không phải vừa rồi Diệp Mặc giải ra được Phỉ Thúy băng ở trong hòn đá bỏ đi đó thì những người xung quanh lại nhìn hắn một cách khinh bỉ.
"Ầm". Đám người bắt đầu huyên náo, âm thanh kích động này thậm chí còn có một chút biến điệu, dường như thứ trước mắt chính là của y.



Trong tảng đá mà Hoắc Đa Tài bổ, lộ ra một thứ ánh sáng màu xanh đậm. Thứ ánh sáng màu xanh đậm đó khiến cho người ra cảm thấy cực kỳ đẹp mắt, chưa từng nhìn thấy Phỉ Thúy với màu xanh lục tinh khiết như vậy. Thứ ánh sáng này trải dài ra, giống như một chậu nước màu lục, khiến cho người ta cảm thấy thoải mái.



Một đao, chỉ bằng một đao đã xuất hiện màu xanh, lại còn là một màu xanh huyền ảo, đúng là không nói nhảm. Một đao gọn gàng, mạnh mẽ vô cùng đã khiến cho Hoắc Đa Tài không muốn nổi tiếng cũng không được, chỉ cần giải thạch thẳng thắn như vậy thì mới nghiện được.



-Thật là mạnh mẽ...



-Chẳng lẽ là Tổ Mẫu Lục? Trời ơi, nếu như là Tổ Mẫu Lục, thì tảng đá này trị giá bao nhiêu tiền?



Những âm thanh thán phục và ngạc nhiên ở xung quanh không ngừng vang lên.



Diệp Mặc biết, màu xanh này còn nhỏ hơn phía trước rất nhiều. Hắn không định tiếp tục nữa. Nếu như bán đi bây giờ thì, thứ nhất có thể tiết kiệm thời gian, thứ hai có thể định được một cái giá tốt.



Người phụ nữ kia nhìn Tổ Mẫu Lục ở trước mặt than lên một tiếng thán phục, trong lòng bà ta thực sự muốn có nó, nhưng bà ta biết tiền mặt của bà ta không đủ, giá trị của hòn ngọc này đã vượt khỏi phạm vi chịu đựng của bà ta. Gần đây vì số nguyên liệu thô có hạn nên tiền mặt của bà ta cũng bắt đầu rơi vào tình trạng khó khăn, nhưng bà ta tin rằng hôm nay kí kết kinh doanh với người đàn ông râu quai nón kia sẽ giúp bà ta thoát khỏi cảnh khó khăn.



-Này, anh bạn, tảng đá này tôi cũng muốn có, tôi ra giá 50 triệu…



Người đàn ông vừa mới đến nhìn thấy màu xanh mà Diệp Mặc giải ra lập tức tập trung vào, đưa ra giá luôn.



-Ông chủ Trịnh, ông quá đà rồi. Một tảng đá to như vậy, một mình ông muốn ư….



Lại thêm một gã đàn ông mập mạp chen lên.



Lúc trước ông chủ Trịnh ra giá đã biết được ý của người đàn ông mập mạp phía sau kia, ông ta cũng không tăng giá lên, sợ sẽ ảnh hưởng đến hòa khí, bây giờ chỉ xem đối phương là người thế nào thôi.



-Được rồi, Lão Phan, mỗi người chúng ta một nửa đi. Truyện được copy tại Truyện FULL



Mặc dù rất muốn độc chiếm, nhưng một thứ đồ tốt như vậy là rất hiếm, thứ hai những người làm ngọc thạch ở đây đều biết, làm quá cũng không tốt.