Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi

Chương 641 : Đảo quỷ

Ngày đăng: 05:53 22/04/20


Hàn Tại Tân nói tới đây, ngay cả Lạc Ảnh cũng cảm thấy rất tò mò. Rốt cuộc loại người nào lại điên cuồng hoạt động trong đảo nhỏ kia.



Diệp Mặc lại đại khái suy đoán được một chút. Hắn phỏng đoán đó hẳn là một căn cứ của Bắc Sa. Lúc trước hắn tìm được đảo Tiểu Hắc Tinh nằm ở khu vực gần biển Bering. Tuy nhiên đảo Tiểu Hắc Tinh là căn cứ của đế quốc mặt trời đen mà thôi. Không biết những tổ chức này muốn làm gì. Chẳng lẽ bọn họ thật sự muốn thâu tóm thế giới này sao? Nếu quả thật đúng là như vậy, Hàn Tại Tân nói điên cuồng tuyệt đối không phải là khoa trương.



Hàn Tại Tân tiếp tục nói:



- Mấy tháng trước, một chiếc ca nô bình thường xuất hiện ở khu vực gần biển Beaufort. Trên ca nô này chỉ có một người đàn ông sắp chết. Sau đó, chiếc ca nô này gặp được một chiếc tàu biển chở khách chạy định kỳ trên biển Beaufort. Người đàn ông trên ca nô cũng được tàu khách cứu lên.



- Sau khi người đàn ông kia được cứu lên, vừa có thể cử động, việc đầu tiên anh ta làm chính là yêu cầu có một cái máy tính. Sau đó anh ta điên cuồng phát ra rất nhiều ảnh chụp và tư liệu. Tất cả đều là một ít tư liệu nghiên cứu khoa học của phòng nghiên cứu ngầm bên trong đảo Băng Khôi. Không ngờ được trên đảo này có một đám nhà khoa học đang không ngừng nghiên cứu chế tạo các loại vũ khí vô cùng lợi hại. Tuy rằng số tư liệu này chỉ là một chút, nhưng lại có giá trị kinh người.



- Cái này còn chưa tính. Anh ta còn phát ra một tấm ảnh chụp một cái được chế tạo với bề ngoài giống hình đĩa bay, nhưng lại không phải là đĩa bay. Chúng tôi từng có được một phần của bản thiết kế Không Quỳ nên vừa nhìn đã có thể nhận ra được trên bức ảnh đó chính là Không Quỳ.



Diệp Mặc đã hiểu ra được. Vậy khẳng định là người của Bắc Sa trốn ra ngoài. Phỏng đoán anh ta muốn tặng lại mấy thứ này cho toàn thế giới, mục đích chính là muốn ngăn cản sự điên cuồng của Bắc Sa.



Quả nhiên Hàn Tại Tân tỏ ra rất nghiêm trọng nói:



- Tôi nghĩ hẳn cậu đã đoán được, đó là căn cứ của Bắc Sa. Mà người kia cũng trốn từ Bắc Sa ra. Tuy rằng không biết anh ta làm sao trốn được, nhưng Bắc Sa quả thật đang nghiên cứu chế tạo vũ khí uy hiếp toàn cầu. Nhưng người đàn ông kia còn chưa phát hết hình ảnh đó, chiếc tàu khách Canada đã bị một loại va chạm kỳ lạ, chìm xuống biển sâu.



- Va chạm? Không phải vũ khí công kích Bắc Sa sao?



Diệp Mặc có chút kỳ lạ hỏi một câu.



Hàn Tại Tân lắc đầu.


Lần trước khi Lạc Nguyệt đang trong chiến tranh, Lạc Nguyệt có biểu hiện mạnh mẽ, hệ thống quấy nhiễu điện tử không người nào có thể địch được. Mà Diệp Tinh vốn thiết kế nhiều thứ như vậy vốn chính là người của Tỉnh sa, trốn tới Bắc Sa. Bọn họ có thể nghi ngờ Diệp Tinh chạy trốn tới Lạc Nguyệt hay không?



Cho dù bọn họ muốn ám sát Diệp Tinh, cũng không phải là chuyện đơn giản. Hiện tại Lạc Nguyệt đang phát triển không ngừng. Người không có phận sự căn bản không vào được khu vực trung tâm.



Trừ phi Lạc Nguyệt lập tức lại suy yếu. Nhưng ngoại trừ chiến tranh, Lạc Nguyệt sao có thể suy yếu được. Lạc Nguyệt chỉ biết không ngừng tiến bộ.



Chiến tranh?



Diệp Mặc nghĩ tới những việc mà Dược phẩm Lạc Nguyệp gặp phải trong thời gian gần đây. Nếu độc thủ sau lưng nhằm vào Lạc Nguyệt thật sự là của Bắc Sa, vậy chiến tranh thật sự có có thể xảy ra. Một khi Lạc Nguyệt và quốc gia khác đánh nhau, cho dù Lạc Nguyệt cói lợi hại đến mấy, cũng không thể đồng thời đối phó được nhiều quốc gia.



Cho dù mình tới hỗ trợ cũng không được. Tuy rằng phi kiếm của hắn lợi hại, nhưng liên tục tiêu diệt hơn mười chiến hạm cũng là cực hạn của hắn rồi. Nếu đối phương đưa tới mấy mấy trăm chiến hạm, mấy ngàn chiến hạm, thậm chí mặc kệ định vị, mặc kệ kết quả tên lửa đạn đạo bay loạn, Lạc Nguyệt chỉ là một nơi lớn như thế mà thôi, có thể chặn được vô số tên lửa đạn đạo hay không?



Cho dù có rất nhiều tên lửa đạn đạo chằng chịt, nhưng nhất định cũng không chặn lại được. Một khi không chặn lại được, những đạn bay loạn, cũng khiến Lạc Nguyệt ăn không hết phải rời đi.



Lui một bước mà nói, cho dù Lạc Nguyệt chặn được những đợt tấn công này, nhưng khẳng định cũng bị tổn thất nặng nề. Một khi Lạc Nguyệt vì chiến tranh mà bị tổn thất nặng nề như vậy, khu vực trung tâm còn có thể giống như trước đây sao?



Diệp Mặc nghĩ đến đây, sau lưng bỗng nhiên đổ mồ hôi lạnh. Nếu chẳng may những thứ này đều do kẻ khách nghĩ ra, kẻ địch cũng có chút tâm cơ. Loại người có tâm cơ không phải không có. Lúc trước hắn thấy mấy kế sách do Đông Phương Tê lập ra, đều là những suy nghĩ xấu xa. Nhưng loại người như Đông Phương Tê, đã định trước chắc chắn sẽ không có nhiều.



Tất cả điều này không có khả năng chỉ vì đối phó với một Diệp Tinh chứ? Diệp Mặc lắc đầu. Hắn biết khẳng định mình đã suy nghĩ quá nhiều. Không trùng hợp như vậy. Cho dù muốn đối phó với Diệp Tinh, cũng không cần hết lần này tới lần khác gây sức ép như vậy.



Nhưng bất kể có phải đối phó với Diệp Tinh hay không, hắn nhất định phải đánh tiếng trước với Hư Nguyệt Hoa còn có Hứa Bình, và đám người Diệp Tinh một tiếng, để tránh trở tay không kịp.



Diệp Mặc vừa mới chuẩn bị gọi điện thoại cho Hư Nguyệt Hoa, điện thoại di động của hắn đã đổ chuông trước!