Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi
Chương 645 : Diệp Mặc, nhà ngươi rốt cuộc là ai?
Ngày đăng: 05:53 22/04/20
Giờ Diệp Mặc mới hiểu, hóa ra tên Vĩnh Thiếu gia này là anh của Đới Hằng. Em của gã đã bị mình đánh nát hai chân ở Cửu Đường, cả đời này cũng chẳng còn cơ hội đứng lên.
Là người của Đới gia, Diệp Mặc cũng thấy không kỳ quái, người của Đới gia và Bắc Sa ở cùng nhau, tên Vĩnh Thiếu gia này và mấy người kia cùng ở đây cũng là điều bình thường. Hoặc có lẽ là vì chuyện của Đới Vĩnh nên mấy người họ mới có thể cùng tụ tập trong hội sở này.
Trừ gã sếp Lưu kia là Hoàng cấp trung kỳ ra thì người đàn ông chưa lên tiếng kia là Hoàng cấp hậu kỳ, ba người còn lại thật ra rất bình thường, chỉ là khí huyết sung một chút mà thôi.
Sếp Lưu bỗng khoát tay chặn lại, hình như tay gã đã nhận được tin tức gì. Một lát sau gã nói:
- Diệp Mặc đã vừa đi ra ngoài, còn Lạc Ảnh vẫn ở bên trong, hơn nữa, Lục Na và Lương Tuấn đêm nay sẽ tới Yến Kinh, hẹn chúng ta hai giờ sáng mai ở sông Yến Thủy gặp mặt, nhưng Lục Linh nhất định phải đi.
Nghe được lời của sếp Lưu, Đới Vĩnh đột nhiên đứng lên:
- Sếp Lưu, nếu chỉ có một mình Lạc Ảnh, chúng ta...
Đới Vĩnh còn chưa nói hết câu đã bị sếp Lưu cắt ngang:
-Tôi biết anh muốn chiếm cô gái Lạc Ảnh đó nhưng bây giờ tuyệt đối không được, chỉ cần Diệp Mặc một ngày chưa chết, cho dù bắt cô ta về cũng không thể động vào. Hơn nữa, đây vẫn là địa bàn của Vương gia, Vương Tự và Diệp Mặc có quan hệ thân thiết, cho dù muốn động thủ thì tuyệt đối cũng không thể động thủ ở đây được. Ai biết được Diệp Mặc có đột nhiên tiến vào hay không, nói thật nhé, mấy người chúng ta ở đây cộng lại cũng không đáng để hắn tùy ý giết đâu.
Diệp Mặc cười lạnh, mấy người này quả thực không đủ để hắn tùy ý giết, chỉ cần mấy hỏa cầu là có thể giải quyết rồi.
Diệp Mặc đã biết được đến tối họ sẽ gặp nhau ở sông Yến Thủy nên không muốn tiếp tục nghe nữa, đợi đến lúc tối tới sông Yến Thủy là được rồi.
Đang nghĩ đã đến lúc phải rời đi, thần trí của hắn liền chú ý trong phòng xa hơn một chút, một cô gái phục vụ đang cầm khăn lau bàn nhưng cái bàn đó cô ta lau rất lâu rồi mà vẫn ở đó lau đi lau lại.
Diệp Mặc giật mình, lập tức dùng thần thức quan sát cẩn thận nhân viên phục vụ này. Cô ta gầy yếu, trên mặt có nhiều vết sẹo, xem ra rất xấu. Nếu không phải mặt của cô ta thực sự rất xấu thì Diệp Mặc sẽ không nghĩ đây là do con người làm ra.
Vừa nghĩ tới mặt của cô có thể do con người gây ra, Diệp Mặc liền chú ý tới thân thể của cô, quả nhiên trước ngực và sau lưng vết thương chồng chất, thoạt nhìn đã thấy ghê người.
- Mặc thiếu gia, nghe nói anh ở Yến Kinh, tôi cố ý tới hỏi thăm, ha ha, anh quả nhiên ở đây
Một người đàn ông trung niên chạy tới rất nhanh.
Người này Tô Mi không biết, nhưng đã thấy y đi lại nơi này, những người bên cạnh đều ân cần hỏi thăm nên chỉ biết lai lịch của người này khẳng định không nhỏ. Ít nhất so với Khâu Chí Học lớn hơn nhiều.
Quả nhiên y tới gần, Khâu Chí Học chủ động ân cần hỏi:
- Sếp Đỗ, không ngờ anh cũng tới rồi.
- Ổ, Chí Học cũng ở đây à, ha ha, tôi đến là muốn gặp huấn luyện viên.
Nhìn thấy Khâu Chí Học xong, người đàn ông trung niên này đột nhiên sửa cách gọi Diệp Mặc thành huấn luyện viên..
- Đúng vậy, Mặc thiếu gia có vài chuyện muốn chỉ bảo tôi, cho nên tới đây.
Khuôn mặt xanh mét của Khâu Chí Học rất nhanh đã biến mất.
Diệp Mặc khẽ mỉm cười:
- Sếp Đỗ, anh là biết tin tức từ chỗ lão Hàn hả, huấn luyện viên gì đó không gọi nữa, cho miễn xa lạ.
Đối với Đỗ Đào, Diệp Mặc đã biết từ lâu. Đỗ Đào chính là huấn luyện viên của Phi Tuyết, và là đồng đội với Trương Quật, đồng thời cũng là phó cục trưởng Yến Kinh, đã từng giúp Diệp Mặc.
Không nói Tô Mi và Vương Dĩnh đang ngây người mà xem ra Tiêu Lôi cũng không hiểu Diệp Mặc rồi. Cô biết Diệp Mặc không tầm thường, nhưng không ngờ Diệp Mặc lại hoành tráng thế. Cô là một phóng viên, đối với sự hiểu biết về Đỗ Đào so với người bình thường có nhiều hơn một chút.