Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi
Chương 661 : Tu Chân Giả kỳ quái
Ngày đăng: 05:53 22/04/20
Sau khi Diệp Mặc bước vào Ẩn Nặc trận pháp, nhiệt độ đã tăng lên đáng kể. Trong lòng hắn cảm thấy vô cùng kinh ngạc, không ngờ trong Ẩn Nặc trận pháp này lại còn có Tụ Ôn trận pháp, chẳng trách nhiệt độ dưới chân núi, bên ngoài trận pháp lại thấp đến như vậy.
Cho dù là Ẩn Nặc trận pháp hay là Tụ Ôn trận pháp đi chăng nữa, thì Diệp Mặc cũng đều không thể bày ra được. Hắn dám bước vào đây, thứ nhất là vì cơ duyên, thứ hai là vì cho rằng người ở trong này không lợi hại lắm, vì gã đã để lại dấu chân trên tuyết khi di chuyển.
Vị trí Diệp Mặc đang đứng lúc này là một đường hầm bằng nham thạch, có thể là vì Tụ Ôn trận pháp nên con đường này rất khô ráo, phía trên của đường hầm cách một đoạn lại có một viên gì đó giống như dạ minh châu được khảm ở đó.
Hắn biết thứ ánh sáng mờ mờ này chắc chắn không phải là ánh sáng do dạ minh châu phát ra, hắn cũng có dạ minh châu, chắc chắn không phải là thứ ánh sáng như thế này, có lẽ đây là một loại khoáng thạch nào đó có thể phát ra ánh sáng.
Diệp Mặc không tiếp tục tiến sâu vào bên trong nữa, hắn dùng thần thức quét một lượt, bên trong có một số căn phòng đá, hơn nữa có vẻ như cố tình được sắp xếp như vậy. Một căn phòng đá còn có rất nhiều cây, và còn có một ít thịt khô. Nhưng trong căn nhà đá cuối cùng còn có một trận pháp nữa dùng để ngăn chặn thần thức, Diệp Mặc hoàn toàn không nhìn thấy gì trong đó.
Quả nhiên là nơi ở của một Tu Chân, trong lòng Diệp Mặc có chút kích động, hắn không biết tên này cũng đến từ nơi khác giống như hắn, hay là người của Trái Đất này nữa.
Nhưng một khi đã đến đây rồi, nhất định phải nhìn một lần mới được. Hắn cũng biết cho dù bây giờ hắn có rời khỏi đây thì cũng đã muộn rồi, hắn đã vào tới tận đây rồi, chắng tỏ người ở trong này cũng nhìn thấy hắn rồi.
Nhưng Diệp Mặc lại cảm thấy không căng thẳng như lúc đầu, vì từ sau khi hắn bước vào, trừ Ẩn Nặc trận pháp và Tụ Ôn trận pháp thì chỉ có một trận pháp dùng để chặn thần thức. Mấy trận pháp này đều không có trận pháp nào là trận pháp tấn công cả, cũng không hề có trận pháp phòng ngự.
Từ đó có thể thấy, người ở trong này cũng không phải là cao thủ gì, nếu như là nơi ẩn nấp của một cao thủ thì không thể không có trận pháp phòng thủ. Nguồn tại http://Truyện FULL
Diệp Mặc đi đến căn phòng đá được bố trí trận pháp chặn thần thức, lớn giọng nói:
- Tôi là Diệp Mặc, tình cờ đi qua nơi này, không biết là vị nào đang bế quan ở nơi đây?
Căn phòng đá không phát ra bất kỳ tiếng động nào trong một thời gian dài, rồi bỗng nhiên truyền đến một giọng khàn khàn bằng tiếng Hoa rất chuẩn:
- Vào đi
Diệp Mặc dùng thần thức tập trung vào phi kiếm của mình, rồi mới đẩy cửa bước vào căn phòng đá. Có một người đàn ông không rõ bao nhiêu tuổi đang ngồi giữa căn phòng đá, ở bên cạnh ông ta có một con chó biển rất to. Nhưng lúc này, con chó biển có vẻ như đã chết từ lâu rồi, còn trên khóe miệng người đàn ông này vẫn còn dính máu. Nhìn là biết ngay ông ta vừa hút máu con chó biển này
- Xem ra ngươi đang mời ta uống máu tươi ngon, hơn nữa lại là máu của một kẻ luyện cổ võ nữa chứ. Ta có thể trả lời mấy câu hỏi của ngươi, hỏi đi.
- Thứ nhất, ông luyện thứ võ công gì vậy, sao lại lợi hại như vậy? Thứ hai, sao ông lại phải uống máu, yên tâm, nhất định tôi sẽ đưa bản đồ cho ông.
Ngữ khí của Diệp Mặc vô cùng bình tĩnh, đồng thời nhấn mạnh vào tấm bản đồ.
Người đàn ông liếc nhìn Diệp Mặc bằng ánh mắt sắc lạnh, ngạo nghễ nói:
- Ta cần tấm bản đồ đó của ngươi sao? Cho dù ngươi đem tất cả những báu vật trên thế giới này đến trước mặt ta, ngươi cũng sẽ không thể hiểu nổi cái mà ta theo đuổi đâu, nói ra có chết ngươi cũng không hiểu được đâu, đó là Trường Sinh đạo pháp. Mấy kẻ luyện cổ võ như các người đứng trước mặt ta cũng chỉ như một đống rác mà thôi, nếu như không phải ta luyện Trúc Cơ thất bại, thì ta đã nghiền chết ngươi rồi.
Diệp Mặc vô cùng kinh hãi, quả nhiên gã này đã luyện Trúc Cơ không thành, đồng thời Diệp Mặc cũng rất khâm phục tư chất của gã này, không ngờ gã có thể đến nơi băng tuyết ngập trời này để tu luyện Trúc Cơ. Gã cũng được coi như một thiên tài rồi.
Nhưng đồng thời Diệp Mặc cũng cảm thấy yên tâm phần nào, xem ra Tu Chân giả thực sự không nhiều, hơn nữa, tên này luyện được cũng là do gặp may thôi, giống như chó ngáp phải ruồi vậy, tìm được Tu Chân công pháp, lại còn tìm thấy một nơi tốt như thế này. Nhưng bản thân gã cũng không rõ mình đang tu luyện cái gì, thậm chí đến một chút pháp thuật cũng không biết, nhưng cũng may là gã không biết, một khi mà gã biết pháp thuật, thì hôm nay đến một chút cơ hội mình cũng không có nữa.
Diệp Mặc nghe thấy gã nói mình không hiểu nổi thứ mà gã đang theo đuổi, cái mà hắn theo đuổi là trường sinh đạo pháp, thậm chí trong lòng dấy lên cảm giác cộng hưởng, nhưng hắn cố gắng kìm nén cảm giác đó xuống, Diệp Mặc lại tiếp tục hỏi:
- Nói như vậy, người luyện trường sinh đạo pháp chỉ có một mình ông?
Người đàn ông đó im lặng một lúc, lắc lắc đầu nói:
- Không phải, năm đó ta và sư đệ cùng phát hiện ra quyển sách này, sau đó cùng nhau học thuộc, nhưng nó lại vì chỗ đan dược đó, nên đã âm thầm ra tay với ta rồi trốn ra khỏi tiểu thế giới…
Người đàn ông đó nói tới đây, rồi bỗng nhiên như nhớ ra điều gì đó, vội vàng nói:
- Những chuyện này nhà ngươi cũng không cần biết, chuẩn bị chịu chết đi.