Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi

Chương 669 : Họa phúc khôn lường

Ngày đăng: 05:53 22/04/20


Khi Diệp Mặc tỉnh lại trời đã tối hẳn. Hắn lập tức ngồi dậy, trước tiên chính là kiểm tra tình trạng vết thương trên người một chút.



Hắn bị thương rất nặng. Nhưng may mắn trước đó hắn đã giữ lại một viên Liên Sinh Đan ở trong miệng cho nên vết thương nhanh chóng được bình phục. Nếu không, hiện tại hắn chưa chắc đã tỉnh lại. Tuy rằng rất nhiều kinh mạch bị đứt, nhưng hắn có Liên Sinh Đan, việc khôi phục cũng chỉ là vấn đề thời gian mà thôi.



Về phần này tình trạng vết thương ngoài da và xương gẫy, đối với Diệp Mặc mà nói đã không được tính là vết thương nữa. Đối với hắn mà nói chỉ ở đan điền và kinh mạch bị thương mới là nguy hiểm nhất.



Trước tiên Diệp Mặc lấy ra thêm hai viên Liên Sinh Đan nữa, nuốt xuống. Lúc này hắn mới bắt đầu kiểm tra tình hình xung quanh. Sau khi kiểm tra, Diệp Mặc mới biết được, hắn đang ở trên một núi băng. Xung quanh núi băng là nước biển, không có bất kỳ thứ gì khác. Hắn suy nghĩ một chút, liền hiểu được nguyên nhân trong đó. Hẳn là đảo Băng Khôi nổ tung đã khiến núi băng xung quanh bị nổ tung. Mà hắn bị nổ bay lên, kết quả rơi xuống một núi băng trôi nổi ngoài biển. Nguồn tại http://Truyện FULL



Sau khi hiểu được điều này, Diệp Mặc thở dài một tiếng. Hắn tự cảm thấy may mắn. Nếu hắn còn đang ở trên đảo Băng Khôi, cho dù không bị nổ chết, cũng rơi vào trong tay những người đó rồi.



Xem ra khi hắn phát hiện lối đi trên đảo Băng Khôi là kho thuốc nổ, hắn liền lập tức phản ứng là đúng. Nếu lúc ấy hắn lập tức xoay người, phỏng đoán chỉ một hai giây sau vụ nổ sẽ bắt đầu. Như vậy lúc này hắn đã không có cơ hội ở trên núi băng. Nói không chừng hắn đã chết từ lâu.



Lúc trước lựa chọn tiến vào động tối sau đó lại ẩn thân cấp tốc chạy trốn ra ngoài, quả nhiên là vô cùng chính xác. Diệp Mặc phỏng đoán từ sau khi hắn rời khỏi đó đến lúc thuốc nổ bị nổ, chỉ cách khoảng mười mấy giây. Mà chính mười mấy giây này khiến hắn có thể giữ được mạng sống.



Chuyện này khiến Diệp Mặc càng hiểu rõ, khi bị nguy hiểm, việc giữ đầu óc tỉnh táo quan trọng tới mức nào. Tuy rằng là một lần vô cùng nguy hiểm, nhưng đối với hắn mà nói cũng là một khoản tài phú. Đôi khi, không trải qua những việc này, vĩnh viễn không hiểu được đạo lý kia.



Tuy nhiên, hắn có thể trốn được, trừ đầu óc hắn bình tĩnh, hơn nữa còn có công lao của đan dược cùng với phi kiếm hộ thân cho mình. Diệp Mặc chợt nghĩ tới phi kiếm. Chắc lần này phi kiếm sẽ không bị rơi xuống biển giống như lần trước chứ?



Cũng may Diệp Mặc nhanh chóng phát hiện ra phi kiếm của hắn. Phi kiếm và một ít bùn đất cát đá rơi bên cạnh hắn. Chỉ có điều hiện tại phi kiếm đã mất hết linh tính, hoàn toàn không có khả năng dẫn hắn phi hành nữa.
Lần này Liên quân xuất binh sáu trăm ba mươi ngàn quân. Nhưng bất ngờ là, lần này 99% cái gọi là đội quân duy trì hòa bình đều binh lính nước Mỹ. Mà mặc dù được Liên hợp quốc đồng ý trừng trị quốc gia Lạc Nguyệt, một khi đến lượt quốc gia mình xuất binh, một đám đều đùn đẩy nhau, chỉ điều tượng trưng mấy người lính, thể hiện đã xuất binh rồi.



- Bọn khốn kiếp này...



Hoàng Ức Niên ở trên hội nghị quân sự Lạc Nguyệt mắng to.



Mọi người đều biết, tuy rằng lần này vẫn là Liên quân xâm lấn Lạc Nguyệt, kỳ thật chỉ là một quốc gia mà thôi. Đó chính là nước Mỹ muốn đối phó với Lạc Nguyệt. Mà nguyên nhân khiến nước Mỹ nóng lòng muốn đối phó với Lạc Nguyệt, mọi người không cần nghĩ cũng biết một vài điều.



Thứ nhất chính là Lạc Nguyệt đã khống chế đảo Sangiang. Như vậy nơi kế tiếp Lạc Nguyệt muốn khống chế chính là toàn bộ Ấn Độ Dương. Kết quả này, nước Mỹ tuyệt đối sẽ không đồng ý. Thứ hai chính là lượng vàng dự trữ của nước Mỹ mất tích. Tuy rằng bọn họ bịt kín miệng, nhưng thiên hạ không có bức tường nào không có gió lọt qua. Rất nhiều quốc gia vẫn nhận được một vài manh mối.



Đương nhiên chủ yếu nhất chính là nước Mỹ không dám trì hoãn thêm nữa. Lạc Nguyệt mới xuất hiện chưa tới một năm, đã phát triển tới mức độ này. Nếu cho Lạc Nguyệt thêm thời gian, bọn họ sẽ biến thành cái gì? Nước Mỹ căn bản cũng không có nơi sống yên ổn.



Bởi vì tất cả mọi người đã thấy, Lạc Nguyệt phát triển chủ yếu là hải quân. Mà nước Mỹ cũng coi trọng đối với hải quân nhất. Cứ như vậy, về sau ở trên Thái Bình Dương nhất định là có tranh đấu.



Cho nên lần này tuy rằng khai chiến rất miễn cưỡng, nhưng chung quy so với về sau đánh không lại Lạc Nguyệt, từng bước nhượng bộ vẫn tốt hơn nhiều.



Nói tóm lại một câu, nước Mỹ sợ hãi.