Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi

Chương 672 : Được cứu sống

Ngày đăng: 05:53 22/04/20


-Tiến hành kế hoạch của giai đoạn thứ hai, hạm đội tiến lên trước, lập tức phái ra năm đội máy bay chiến đấu tiến hành oanh tạc tùy ý trên đất Lạc Nguyệt, đồng thời lục quân bắt đầu đánh nghi binh.



Giọng điệu cảm khái của Erzha chỉ là trong chốc lát, lập tức liền phát động cuộc tấn công lần hai. Lạc Nguyệt đã đánh rơi máy bay và phần lớn quân hạm kiểu mẫu của y, đây đúng là điều mà y mong đợi.



Erzha biết, sau hai đợt đạn bắn ra của Lạc Nguyệt, số đạn của bọn họ cũng không còn nhiều nữa rồi. Không ai biết rằng, năm đội máy bay chiến đấu này là để cho Lạc Nguyệt ăn. Cho dù là bị người khác biết, Erzha cũng sẽ không thừa nhận.



Chủ trương chiến đấu của y là dùng tiền đè chết Lạc Nguyệt, hơn một trăm phi công đã chết, với y mà nói là không có chút áp lực nào. Y biết rằng nếu không có sự hi sinh nhất định, cho dù là Lạc Nguyệt không còn đạn đạo nữa, nhưng muốn hoàn toàn chiếm được Lạc Nguyệt cũng không phải là một điều dễ dàng. Giá cả đắt đỏ của chiếc F-22 cùng với một viên phi công ưu tú của nước Mĩ, còn năm đội hình máy bay hơn một trăm chiếc, loại tổn thất như vậy chỉ có gã điên Erzha mới dám làm.



Lúc năm đội máy bay vừa khởi hành, đám người Diệp Tinh cũng đã biết



Điều khiến cho Erzha để ý đó là lần này máy bay chiến đấu oanh tạc Lạc Nguyệt, Lạc Nguyệt sẽ dùng vũ khí gì để phản kháng, dùng đạn đạo hay là dùng không quân sống mái với nhau?



Rất nhanh y đã có đáp án mà y mong đợi, không khác với phán đoán của y chút nào, đạn đạo của Lạc Nguyệt đã có hạn, bọn họ chỉ có thể phái ra năm đội máy bay cùng loại như vậy.



Trên thực tế bất kể là dựa vào trang bị mà nói, hay là dựa vào tố chất của phi công mà nói, Lạc Nguyệt cũng không bằng liên quân. Máy bay chiến đấu của Lạc Nguyệt là T-35 đến từ nước Nga, mà máy bay chiến đấu chủ yếu của liên quân là F-22. Bất kể là khoảng cách dò xét của radar, tính cơ động của máy bay hay tính năng ẩn thân thì T-35 đều kém rất xa so với F-22.



Cho dù là tính về tính năng chiến đấu của đạn thì F-22 cũng hơn rất nhiều, bởi vì F-22 có tính năng bắn ra chuyển 180 độ. Hơn nữa còn dùng hồng ngoại, chứ không phải là tia nhiệt bình thường! Nói đơn giản hơn, cứ cho là T-35 nếu xét về ưu thế chỉ đứng sau F-22 đi chăng nữa thì F-22 cũng có thể dùng AIM – 9X để tiêu diệt.



Nếu nói hai phi công có kĩ thuật ngang nhau, một lái chiếc T-35, một lái chiếc F-22 đối đầu với nhau. Vậy thì kết quả không có gì nghi ngờ nữa, huống chi là phi công của Lạc Nguyệt không thể bằng của liên quân được. Đương nhiên những tình huống đặc biệt ở bất cứ lúc nào cũng có thể xảy ra, như lần trước một phi công của Mĩ bị đạn đạo đuổi giết. Có thể lướt trên mặt biển để thả bom, loại kĩ thuật này không phải ai cũng có thể có.



Nhưng những điều này chỉ là để đối với những tình huống chung mà nói, trên bầu trời của Lạc Nguyệt thì định luật này không thể tồn tại. Ưu điểm của F-22 biến thành nhược điểm, nhược điểm của T-35 biến thành ưu điểm.



Hệ thống điện tử làm nhiễu trên không của Lạc Nguyệt, làm cho radar hùng mạnh của F-22 giống như vật trang trí. Máy chống làm nhiễu của liên quân không có hiệu quả gì đối với hệ thống làm nhiễu tự động thay đổi công suất của Lạc Nguyệt, máy cảnh báo cũng chỉ là vật trang trí.
Hai người thủy thủ này đã lấy tiền của Diệp Mặc, liền rất khách khí với Diệp Mặc, Rossi lại càng nhiệt tình không ngừng.



Bởi vì Rossi phải giúp Diệp Mặc dọn chỗ ở, nên Diệp Mặc lại rút năm mươi ngàn đô la ra đưa cho Rossi, hắn bảo Rossi tìm cho hắn một chỗ ở yên tĩnh và tao nhã một chút, tiền không đủ thì cứ đến chỗ hắn lấy



-Đủ rồi, đủ rồi...



Rossi nhận tiền, lòng thầm nghĩ, người mình cứu lần này đúng là có tiền.



Tàu chở khách đi trong đại dương mênh mông, gặp một số thuyền bị lật, cứu một vài người cũng không phải là chuyện li kì gì. Chỉ có điều tình cảnh của Diệp Mặc có chút đặc biệt thôi, hắn chẳng những trên người không có vết thương gì, hơn nữa quần áo cũng sạch sẽ, thậm chí tiền trong người cũng không bị ẩm ướt chút nào.



Nhưng những chuyện này Rossi và David sẽ không nói ra, bọn họ chỉ là thủy thủ, cũng là vì cuộc sống, ai mà có thể thờ ơ với tiền.



Diệp Mặc sở dĩ không đưa ra nhiều tiền hơn, là bởi vì sợ hai người đó sẽ nghi ngờ tại sao trên người hắn lại có nhiều tiền mặt đến vậy.



Sau khi David đưa Diệp Mặc tới nhà ăn và giới thiệu, lúc này mới nói với Diệp Mặc từ từ ăn cơm, y và Rossi sẽ mau chóng giúp hắn giải quyết vấn đề chỗ ở.



Diệp Mặc đương nhiên là cũng không nóng vội gì, hắn đã mấy tháng ăn lương khô, làm nóng lên một chút là ăn, sau đó lại quay lại tu luyện, như vậy thì không thể tốt được rồi.



Chọn một suất bít tết, và một ít rau, Diệp Mặc tìm một góc khuất để ngồi. Mặc dù bây giờ hắn là một gã rậm râu, nhưng dù sao cũng là được cứu từ biển lên, có thể làm cho người khác không chú ý đến mình bao nhiêu thì càng tốt.



Trong đầu Diệp Mặc nghĩ, một khi hắn đã hoàn toàn khôi phục, luyện được Phi Kiếm, điều đầu tiên phải điều tra đó là tên đã đứng đằng sau ngấm ngầm tính kế với hắn. Bất luận là ai, kẻ đó đều phải chết.