Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi

Chương 685 : Cá nhảy Long Môn

Ngày đăng: 05:53 22/04/20


Điều khiến Diệp Mặc không nói được gì chính là việc An Chỉ Kỳ nghi ngờ Đông Phương Vượng giết giáo sư Quản không phải là sai. Nhưng động cơ giết người của Đông Phương Vượng lại nát bét.



Diệp Mặc đưa tay phá bỏ cameras, sau đó vẫy tay với An Chỉ Kỳ nói:



- Đi thôi.



Loa trong phòng bỗng nhiên truyền đến tiếng gầm giận dữ của Đông Phương Vượng.



- Họ Diệp, nếu anh dám đụng tới một sợi tóc của Chỉ Kỳ, tôi sẽ băm anh thành vạn đoạn. Chỗ của anh, tôi sẽ giết hết, ngay cả chó gà cũng không tha.



Diệp Mặc dừng bước hừ lạnh một tiếng.



- Đông Phương Vượng. Nếu nói ban đầu tôi còn không dự định giết anh. Nhưng hiện tại không nghi ngờ gì, anh chắc chắn phải chết. Không ai có thể uy hiếp tôi. Bất kỳ kẻ nào nhà Đông Phương cũng không thể uy hiếp tôi. Tôi có thể giết Đông Phương Tê, cũng có thể giết Đông Phương Vượng anh, bất kể anh trốn ở chỗ nào đi nữa.



Giọng nói kia trầm mặc một chút, sau đó mới chậm rãi nói:



- Chỉ cần anh không động tới Chỉ Kỳ, tôi thề tôi chắc chắn sẽ không đối nghịch với anh. Đông Phương Đường làm gì, không hề liên quan gì đến tôi.



- Ha ha...



Diệp Mặc cười ha hả.



- Tôi muốn động tới cô gái nào còn chưa tới phiên anh tới nói nhảm. Anh quá đề cao chính mình rồi. Cho dù kỹ thuật vi tính của anh lợi hại mấy, một ngày nào đó, tôi vẫn có thể tùy ý bắt anh phải chết.



An Chỉ Kỳ ở bên cạnh lại tức giận run rẩy. Bỗng nhiên cô tức giận nói:



- Đông Phương Vượng, tôi là gì của anh. Anh thật sự không biết xấu hổ. Đêm nay tôi và anh Diệp ngủ với nhau, anh có thể làm được gì? Anh là loại người cặn bã, bại hoại, súc sinh.



- A...



Lại là một tiếng nổ mạnh. Diệp Mặc cười lạnh một tiếng, rốt cuộc không để ý tới Đông Phương Vượng nữa, đi ra khỏi phòng.



- Rất xin lỗi, anh Diệp...


An Tái Thiện lại không chú ý tới vẻ mặt Diệp Mặc. Ông ta quay đầu lại nhìn nói:



- Hơn năm mươi năm trước, chúng tôi còn ở trong quân đội. Một lần sau khi lão Trương chấp hành nhiệm vụ trở về, đã cho tôi cái này, đồng thời còn có một mảnh ngọc thượng đẳng. Cũng sau nhiệm vụ lần đó, dường như ông ấy đã lấy được cái gì. Sau đó ông ấy cũng rời khỏi quân đội. À, cậu chờ chút...



An Tái Thiện nhanh chóng tiến vào thư phòng, lấy mảnh ngọc ra đưa cho Diệp Mặc.



Diệp Mặc dùng thần thức quét lên mảnh ngọc. Ngay lập tức hắn liền thấy mấy chữ nhỏ "Quẻ thành bảy mảnh, cá nhảy Long Môn".



An Tái Thiện thấy Diệp Mặc cầm ngọc không nói lời nào, ông ta chủ động nói:



- Trên mảnh ngọc này có tám chữ nhỏ "Quẻ thành bảy mảnh, cá nhảy Long Môn". Ban đầu tôi cũng không rõ nó có ý gì. Hôm nay tôi thấy cậu cầm năm mảnh nhỏ này qua đây, tôi đã hiểu được. Hoá ra bát quái đồ Âm Dương Ngư này là có bảy mảnh. Mà mắt cá chỉ là một mảnh trong đó mà thôi. Cho nên, quả thật cậu chỉ thiếu hai mảnh nữa thôi.



Nói xong ông ta không đợi Diệp Mặc trả lời, lại chủ động nói tiếp:



- Tôi giữ mảnh ngọc này lại cũng không có tác dụng. Cậu cầm đi.



Diệp Mặc đang nghĩ xem nên mở miệng thế nào, không ngờ được An Tái Thiện lại chủ động nói như vậy. Hắn lập tức đứng lên ôm quyền nói:



- Như thế thì cảm ơn An tiền bối. Vãn bối còn có một vấn đề mong tiền bối chỉ dạy một chút. Đó là lúc trước Trương tiền bối đã thấy cái này ở đâu, An tiền bối có biết không?



An Tái Thiện lắc đầu.



- Tôi cũng không biết. Lúc trước Chi Hối chấp hành nhiệm vụ bí mật, là cơ mật đấy. Sau đó tôi chưa từng gặp lại ông ấy, cũng không hỏi ông ấy về vấn đề này.



Thấy không hỏi được điều gì nữa, Diệp Mặc lấy ra hai chiếc vòng tay đã được chế luyện tốt đưa cho An Tái Thiện nói:



- Đây là hai vòng tay pháp khí, mang ở trên người có thể trừ tà, đồng thời có thể tu tâm dưỡng tính. Tôi nhận được đồ tốt của An tiền bối, tôi không có tiền, chỉ có thể đưa chút đồ này.



An Tái Thiện lại vô cùng hài lòng với đồ Diệp Mặc đã đưa. Đồng thời ông ta cố ý đứng lên cảm ơn. An Chỉ Kỳ vừa nhìn đã rất thích vòng tay này. Tuy rằng cô không quan tâm tới những lời Diệp Mặc nói trừ tà gì đó, nhưng vòng tay này quả thật là rất đẹp. Hơn nữa cô cũng biết Diệp Mặc dường như không phải là người bình thường.



Tuy rằng Diệp Mặc rất muốn lập tức rời khỏi Yến Kinh trở lại Lạc Nguyệt, nhưng một là sợ Đông Phương Vượng sẽ đến, hai là hắn không thể từ chối được thịnh tình của An Tái Thiện. Đêm đó, hắn ở lại nhà An gia.



Tuy rằng ở lại An gia, nhưng Diệp Mặc vẫn nghiên cứu mấy mảnh nhỏ bát quái đồ Âm Dương Ngư mãi cho đến nửa đêm. Đang lúc hắn đang định đi ngủ, hắn lại cảm giác được một luồng khí lạnh.