Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi
Chương 688 : Người phụ nữ bồng con
Ngày đăng: 05:53 22/04/20
Sự trở về của Diệp Mặc đã khiến cấp cao của Lạc Nguyệt vững tâm lại. Hơn nữa, trong chiến tranh, Lạc Nguyệt có được số tiền bồi thường lớn, cộng với sự tham gia kiến thiết đông đảo nên tốc độ kiến thiết lại Lạc Nguyệt lần này nhanh như vũ bão. Tuy rằng việc di dân còn chưa bắt đầu nhưng đã có rất nhiều người có dự định này rồi.
Nhưng điều khiến cho mọi người ở Lạc Nguyệt thành này chú ý nhất là sau ba tháng, cũng chính là ngày đầu tiên của năm mới thì người sáng lập dược phẩm Lạc Nguyệt sẽ tổ chức hôn lễ, và ngày này sẽ được pháp định là ngày nghỉ của Lạc Nguyệt, là ngày lễ tân hôn
Vốn dĩ thân phận của Diệp Mặc không có nhiều người biết nhưng giờ hầu như ai cũng biết hắn chính là người thành lập dược phẩm Lạc Nguyệt, thậm chí là nhân vật mà ngay cả thành chủ Hư Nguyệt Hoa cũng phải tâng bốc, còn pháp định ngày kết hôn của hắn làm ngày nghỉ nữa.
Tuy Diệp Mặc biết, người biết rõ ràng thân phận của hắn khẳng định không ít nhưng tự trong đáy lòng, hắn cũng không muốn cho cả thế giới này biết hắn mới là thành chủ của Lạc Nguyệt, hắn không phải là một người phách lối.
Cái mà hắn theo đuổi không phải là thanh danh bề ngoài mà chính là cuộc sống tự do, bình yên, đương nhiên có thể trường sinh là tốt nhất. Nếu không phải vì hôn lễ với Lạc Ảnh và Ninh Khinh Tuyết thì hắn cũng không muốn đám người của Hư Nguyệt Hoa rêu rao như thế. Nhưng Lạc Ảnh và Ninh Khinh Tuyết theo hắn chịu nhiều đắng cay như vậy, cứ cho là họ không để ý nhưng Diệp Mặc không thể không cho họ một danh phận gì. Lạc Nguyệt Thành là do hắn tạo dựng ra, hắn muốn nơi này là của hắn, muốn tất cả mọi người đều biết Ninh Khinh Tuyết và Lạc Ảnh là vợ hắn.
Lạc Nguyệt Thành được kiến thiết với một tốc độ nhanh chóng, phần lớn sản nghiệp và bến tàu đã được khôi phục lại bình thường, cộng thêm việc nhân vật quan trọng của Lạc Nguyệt sắp thành hôn đã khiến cho Lạc Nguyệt bây giờ nơi nơi phấn chấn, vui mừng.
Vì Diệp Mặc không thích một vài chuyện vụn vặt nên ngoài việc tham dự quy hoạch thành phố ra, những việc còn lại đều giao cho đám người của Hư Nguyệt Hoa. Ngược lại, khi Ninh Khinh Tuyết còn phụ trách một ít công tác tài vụ thì Lạc Ảnh không phụ trách bất cứ việc gì ở chính phủ Lạc Nguyệt mà hằng ngày cô đều chăm sóc mấy loại linh dược trong vườn.
Diệp Mặc trước khi bế quan đột phá luyện khí tầng sáu, còn đặc biệt dẫn Ninh Khinh Tuyết và Lạc Ảnh tới mai nội tuyết sơn. Có điều đáng tiếc là, con cáo tuyết nhung ấy, hắn đã không tìm được. Vốn dĩ, Diệp Mặc định tìm được cáo tuyết nhung còn định đem nó tới tiểu thế giới, nhưng vì bây giờ Diệp Mặc đã biết giá trị của cáo tuyết nhung, nó có thể tìm linh thạch, thậm chí là linh thảo và tất cả bảo vật tu luyện.
Không tìm được cáo tuyết nhung, Diệp Mặc lại du ngoạn bên ngoài một tháng với Lạc Ảnh và Ninh Khinh Tuyết, sau đó mới trở về Lạc Nguyệt bế quan. Bởi vì bây giờ Diệp Mặc rất rõ sự lợi hại của cao thủ tiên thiên, hơn nữa cũng biết trong tiểu thế giới còn có động phủ cổ tu nên hắn nhất định sau khi phá vỡ tầng sáu mới có thể đi.
Nhưng cô thật không ngờ, Diệp Mặc sắp kết hôn, hơn nữa người kết hôn với hắn vẫn là vị hôn phu Ninh Khinh Tuyết ấy. Như thế, cô tính là gì đây? Tống gia cô không những có thù oán với Diệp Mặc, hơn nữa lúc đó cô có đứa con của Diệp Mặc cũng là vì Diệp Mặc đã cứu cô.
Lúc này, người phụ nữ cảm thấy có chút bất lực, cô cúi đầu rất sợ Diệp Lăng sẽ nhận ra cô chính là Tống Ánh Trúc của Tống gia.
…
Một năm trước, khi hôn mê tại núi Nga Mi, Tống Ánh Trúc được người ta cứu, sau đó cô vẫn ở lại núi Nga Mi.
Sau khi đứa con của Diệp Mặc và cô ra đời, thù hận giữa Tống gia và Diệp Mặc đã dần biến mất trong lòng cô, đứa trẻ sinh ra, ân oán trong cô đã không còn chứ đừng nói hận thù. Vốn dĩ phải tu luyện tới cảnh giới cao hơn để báo thù thì Tống Ánh Trúc lại chẳng còn động lực tu luyện nữa, tất cả tinh thần của cô giờ đặt hết vào đứa bé, tu vi của cô vì thế mà vẫn dừng lại ở Huyền cấp, thậm chí còn giảm xuống.
Có đứa bé, người duy nhất mà Tống Ánh Trúc vướng bận đó đã biến thành Diệp Mặc rồi. Cô không biết những người phụ nữ khác và cô có giống nhau hay không. Cô chỉ biết rằng, cách nghĩ duy nhất lúc đó của cô là đem đứa bé của cô và Diệp Mặc đi tìm Diệp Mặc, cô không muốn để nó không có cha. Nhưng lúc đó cô lại lo lắng Diệp Mặc đang ở trong sơn động đó nên vẫn không dám đi hỏi thăm.
Đến khi đứa trẻ lớn hơn một chút thì cô không thể kiềm lòng không đi hỏi thăm tin tức của Diệp Mặc được. Cô đã bế đứa bé rời khỏi núi Nga Mi.
Hai tháng trước, cô mới chuyển đến Yến Kinh. Thoạt tiên, việc mà cô không hỏi cũng hỏi thăm được một vài chuyện. Tin Diệp Mặc chưa chết khiến cô thiếu chút nữa bật khóc. Khi nghe được tin đó về Diệp Mặc, cô đã hoàn toàn quên rằng hắn là người mà trước đó cô muốn giết.