Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi
Chương 692 : Lại đến Thất tinh Hoành Đoạn
Ngày đăng: 05:53 22/04/20
Khi Tô Tĩnh Văn tỉnh lại phát hiện mình đang nằm trên giường, hơn nữa, áo khoác đã được cởi ra, cô chợt hoang mang, sợ hãi giống như bị rơi xuống địa ngục
Cô nhớ rõ mình đã uống rượu đến trưa, sau đó có một vài người muốn đưa cô về nhà, sau đó… Tô Tĩnh Văn đột nhiên giật mình. Bình thường, cô chưa bao giờ uống rượu ở ngoài nhưng hôm qua, vì chuyện Diệp Mặc kết hôn mà cô dâu không phải là cô nên trong lòng cô thấy rất buồn, lúc này mới một mình mượn rượu giải sầu.
Cô liền vén chăn lên, và phát hiện trên người mình không có gì bất thường, lẽ nào cô không bị sao ư?
- Cô đã tỉnh rồi à?
Trì Uyển Thanh đi tới, cô nhìn thấy Tô Tĩnh Văn đã dậy liền hỏi.
- Cô là?
Tô Tĩnh Văn nhìn Trì Uyển Thanh một cách nghi hoặc, cô hình như đã hiểu được, cô gái này đã đưa cô về đây.
Nghĩ đến đây, cô không đợi Trì Uyển Thanh nói chuyện, liền hỏi:
- Tối hôm qua là cô đưa tôi về à?
- Đúng vậy, vừa lúc tôi ở quán rượu đó, sau đó nhìn thấy cô đang say nên tiện đem cô về nhà tôi luôn. Tôi tên là Trì Uyển Thanh, còn chưa biết gọi cô thế nào?
Trì Uyển Thanh khẽ mỉm cười nói.
Tô Tĩnh Văn liền an tâm lại, cô ngầm thở phào một cái, liền đáp:
- Xin lỗi nhé, hôm qua đã phiền cô rồi, cảm ơn cô. Tôi tên là Tô Tĩnh Văn…
- Sao cơ? Cô chính là Tô Tĩnh Văn?
Trì Uyển Thanh vui mừng nói.
Sở dĩ, tìm đến chỗ mà Đông Phương Vượng đã để lại đồ là vì Diệp Mặc cảm thấy gã Đông Phương Vượng cũng là một mối đe dọa. Nếu không phải hắn không có cách nào tìm được Đông Phương Đường ở đâu thì hắn đã giết Đông Phương Vượng từ lâu rồi.
Nhưng nếu chưa tìm được, Diệp Mặc cũng không để trong lòng, với bản lĩnh bây giờ của Đông Phương Vượng mà nói thì gã không làm cách nào chiếm được Lạc Nguyệt, huống hồ Khinh Tuyết và Bắc Vi cũng đã luyện khí tầng ba.
Diệp Mặc đi thẳng tới dãy núi Hoành Đoạn. Tuy muốn vào tiểu thế giới nhưng trong tay không có bảy viên linh thạch, cũng không có người linh căn để Thiên Khu hút máu nên hắn chỉ có thể lấy ba viên linh thạch trong tay thử vậy.
Bởi vì thôn Yên Lý ở dãy Hoành Đoạn, mà Diệp Mặc lần đầu gặp Lạc Ảnh cũng ở thôn Yên Lý, rồi kết hôn với Lạc Ảnh nên Diệp Mặc lần này đến đây là muốn xem căn phòng nhỏ ấy còn không.
Nhưng Diệp Mặc vừa tới lại phát hiện một loại tử khí u ám, tuy vẫn có mấy người phụ nữ giặt đồ ở cửa nhưng hoàn toàn không có cảnh tượng huyên náo của tiếng chó sủa, tiếng gà gáy như trước kia nữa.
Vòng vo trong thôn một cách cẩn thận, Diệp Mặc mới phát hiện nơi này có rất nhiều âm khí, vắng đi rất nhiều tiếng chơi đùa của trẻ con, tuy rằng âm khí đó không thể nhìn thấy nhưng lại ảnh hưởng rất lớn tới những người ở đây.
Tuy không biết rốt cục đã xảy ra chuyện gì nhưng nhất định Diệp Mặc không để âm khí này ở lại đây hại người nữa. Hắn lấy ra âm sát châu, thần thức cuốn động ở dưới, toàn bộ âm khí bao trùm nơi này đã bị âm sát châu hút đi. Đang lúc Diệp Mặc muốn tới hỏi sự tình thì một tia sáng hồng lóe lên, trực tiếp tiến vào chỗ sâu trong dãy Hoành Đoạn
Hầu như suýt nữa thì Diệp Mặc không suy nghĩ mà đi cùng theo, âm hồn đã cô đọng thành sợi chỉ, Diệp Mặc không phải lần đầu nhìn thấy. Lần trước lúc ở chân núi Đoạn Đỉnh, hắn đã nhìn thấy rồi, không ngờ lần này lại nhìn thấy ở dãy Hoành Đoạn. Loại âm hồn này muốn hại người thường cũng rất kín đáo, giống như Diệp Mặc đã gặp loại âm khí này bao trùm toàn bộ thôn trang, lại rất hiếm thấy.
Âm hồn đã biến thành chỉ đỏ đó hình như rất sợ Diệp Mặc, nó nhìn thấy Diệp Mặc đuổi theo thì tốc độ càng nhanh hơn.
Diệp Mặc đuổi theo sợi chỉ này phát hiện ra, hắn đã đến được nơi mà hắn muốn đến, chính là cái thung lũng thiên nhiên trong "Hoành Đoạn Thất Tinh".
- Đạo hữu, cứu ta…
Âm hồn bị Diệp Mặc đuổi theo đó bỗng nhiên phát ra một tiếng thét chói tai.
- Là cô?
Diệp Mặc đã nhìn thấy đạo cô Giai Uấn đang ngồi xổm tại Thiên Khu, hắn không ngờ đạo cô này còn ở đây. Chỉ là bây giờ khí huyết trên người cô rất mạnh, rất dễ thấy đã hồi phục được tu vi. Hơn nữa, da mặt của cô hồng hào hơn nhiều, hình như còn trẻ ra một vài tuổi.