Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi
Chương 699 : Đen tối, hiểm độc
Ngày đăng: 05:53 22/04/20
Vu Vũ Yến nhanh chóng cởi bỏ áo, thậm chỉ chỉ mặc mỗi đồ lót màu hồng. Đang lúc Diệp Mặc nghĩ có phải cô muốn cởi bỏ nốt quần áo trên người nữa không thì cô đột nhiên dừng lại. Diệp Mặc thầm nghĩ, quả nhiên là như vậy. Nếu Vu Vũ Yến thực sự muốn cởi hết quần áo của mình, Diệp Mặc cũng không để ý đến, càng không ngăn cản, cô ta phơi bày cơ thể liên quan gì đến mình chứ
Vu Vũ Yến cởi áo xong rồi ngồi lên giường bắt đầu vận khí tu luyện. Cô dường như không thèm để ý tới Diệp Mặc đang ngồi trên giường của cô, điều này khiến Diệp Mặc nghi ngờ.
Hơn mười phút sau, thần thức của Diệp Mặc cảm nhận rõ thấy cô đúng là đang tu luyện, hơn nữa đã có nội khí dao động. Thấy cô không tiếp tục gây sức ép với chính mình, Diệp Mặc cũng lười để ý tới cô, đồng thời lấy ra một viên linh thạch, bắt đầu phục hồi chân khí. Chân khí của hắn đã hồi phục được một chút, bây giờ cứ tiếp tục thì hồi phục là chuyện đơn giản.
Theo chu thiên vận hành, Diệp Mặc dần dần rơi vào trạng thái vô thức, quên cả Vu Vũ Yến đang ở bên cạnh.
Hắn không biết có một làn da mềm mại chạm lên người tự lúc nào, hắn tỉnh dậy, chân khí càng thông hơn. Diệp Mặc đoán nếu dùng thêm đài sen phối hợp với linh thạch, chỉ hai, ba ngày sau hắn sẽ hoàn toàn hồi phục, thậm chí còn có thể tiến thêm một bước. Dù bây giờ hắn dùng phép ẩn mình rời khỏi đây cũng được.
Chạm vào người hắn là Vu Vũ Yến, cô cũng đang luyện nội khí. Diệp Mặc đã hiểu chuyện gì xảy ra, thì ra là mình hút linh thạch để tu luyện, linh thạch vì lực hút của mình nên linh khí tràn ra. Người con gái này đúng là vớ hời, cô ta dường như cảm thấy dựa vào người mình thì tốc độ tu luyện nhanh hơn nhiều so với vốn dĩ cho nên mới áp sát
Nghĩ đến đây, Diệp Mặc không chút do dự thu chân khí lại. Linh thạch này hắn còn chưa có, làm sao có thể bị người khác xài hết được?
Thần thức của Diệp Mặc quét ra ngoài, phát hiện trời đã sáng. Đương lúc hắn muốn dậy thì ngoài vườn có một nhóm người đến. Đi đầu là người thanh niên chưa đến ba mươi tuổi, da anh ta hơi đen, người không lùn, khóe mắt hơi hếch, hơn nữa còn mang vẻ cao ngạo, dường như ngoài anh ta ra, những người còn lại trên thế giới này đều là người thừa.
Đây là gã thanh niên tự cho mình là trung tâm. Nhưng địa vị của anh ta hình như không hề nhỏ, phía sau còn có hai người hộ vệ, thậm chí bên cạnh còn có một người đàn ông trung niên đi theo. Thoạt nhìn, Diệp Mặc mơ hồ cảm thấy người đàn ông trung niên có dáng của Vu Vũ Yến, hắn đoán là người nhà của cô. Hai người hộ vệ kia, có một người Diệp Mặc biết, chính là người đã quát hắn trên đường, ngay cả Vu Vũ Yến cũng không nể mặt.
…
-Xa như thế mà Liêu Uy đã đến rồi, Vũ Yến vẫn chưa dậy à? Càng ngày càng hư rồi.
Người đàn ông trung niên nói với hai người hầu một câu, tuy là quát người hầu nhưng rõ ràng là muốn gọi Vũ Yến dậy.
Người đàn ông trung niên nói xong, nói tiếp:
-Hay là chúng ta đến phòng khách uống trà trước, con bé Vũ Yến này thật là...
-Vu Vũ Yến, Liêu gia tôi có lỗi với cô sao? Liêu gia tôi chỗ nào có lỗi với cô? Thẻ bài của Thượng Thanh Sơn đã tặng Vu Vũ Yến cô làm vật sính lễ. Nhưng cô lại không tuân đạo làm vợ, lại dám ăn nằm với thằng khốn hạ nhân. Cô, cô...
Vu Vũ Yến khom lưng hành lễ với Liêu Uy rồi nức nở nói:
-Em, em xin lỗi...
Liêu Uy cười lớn, nhưng mặt không hề cười. Anh ta chỉ Vu Vũ Yến nói:
-Vu Vũ Yến, cô không phải xin lỗi tôi, lúc trước tôi đưa thẻ bài của Thượng Thanh Sơn cho cô, để cô đến Thượng Thanh Sơn. Bây giờ chúng ta đã không có liên quan gì, cô hãy trả thẻ bài cho tôi, sau đó chúng ta không dính dáng đến nhau nữa.
Vu Vũ Yến nức nở nói:
-Em xin lỗi anh, anh Liêu. Em và Mạc Ảnh chỉ là một phút hồ đồ, trong lòng em vẫn có anh, Mạc Ảnh hắn, hắn bị anh trừng phạt là được rồi. Nếu có thể, em thà rằng đưa thẻ bài cho anh. Sau đó đến Liêu gia làm người hầu kẻ hạ để chuộc tội, nhưng thẻ bài em đã gửi đến Thượng Thanh Sơn, em, em...
Lúc này Diệp Mặc mới hiểu, thì ra là thế n. Nhà Liêu Uy có một thẻ bài của Thượng Thanh Sơn, có một thẻ bài thì một người có thể gia nhập Thượng Thanh Sơn. Nhưng không biết vì nguyên nhân gì, Liêu gia đã đem thẻ bài này làm đồ sính lễ cho Vu Vũ Yến, điều kiện là Vu Vũ Yến phải lấy Liêu Uy. Mà Vu Vũ Yến lấy được thẻ rồi, sau khi gia nhập Thượng Thanh Sơn liền thấy hối hận.
Cô biết rõ tính cách của Liêu Uy, cho nên đã diễn màn kịch gian phu dâm phụ này để Liêu Uy chủ động từ hôn. Cô không những có được thẻ bài của Thượng Thanh Sơn mà hoàn toàn có thể thoát khỏi sự vướng víu của Liêu Uy. Vu Vũ Yến nhìn thấy thuần khiết và đơn giản. Nhưng đáng tiếc, cô không những xấu xa, mà thậm chí còn nhẫn tâm tuyệt tình.
Diệp Mặc đoán nếu cô không gặp hắn, người hi sinh chắc chắn là một người khác, chỉ là sau khi gặp mình trên đường, cô ta liền chộp lấy mình làm vật hi sinh.
Liêu Uy đang định nói, người hộ vệ bên cạnh bỗng thì thầm bên tai anh ta mấy câu. Diệp Mặc nghe rất rõ. Người hộ vệ nói Vu Vũ Yến và mình sớm đã quen biết nhau, hơn nữa không phải chuyện một hai ngày. Quả nhiên nghe người hộ vệ nói xong, sắc mặt của Liên Uy càng trở nên khó coi.
Trong lòng Diệp Mặc thầm khen ngợi tâm cơ của người con gái này, trên đường gặp mình, cô ta tỏ ra quen biết, bây giờ quả nhiên có tác dụng rồi. Tính cách của Liêu Uy vô cùng kiêu ngạo, người con gái của mình không những thông dâm với người đàn ông khác mà còn lén lút trong một thời gian dài như vậy, mà người con gái này còn lừa anh ta là chuyện bất ngờ. Gân xanh trên trán anh ta nổi lên, thực sự không nhịn được nữa rồi.
Trước đây cô thừa nhận đã thật sự yêu đương vụng trộm, chỉ là đến hôm nay thêm thùng dầu thôi. Trong tình huống này, muốn Liêu Uy nói đến hôn sự là chuyện không thể, một khi Liêu Uy không cần Vu Vũ Yến nữa, vậy thì mục đích của cô đã đạt được rồi.