Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi
Chương 705 : Ông ta tên Diệp Thái
Ngày đăng: 05:54 22/04/20
Diệp Mặc còn chưa nói hết câu thì lần đầu tiên bị Mục Tiểu Vận ngắt lời. Cô ấy dường như đã bình tĩnh lại, cô nhìn Diệp Mặc thêm một lần nữa rồi nói:
- Có phải tướng công cảm thấy em rất ngốc hay không, dễ dàng bảo sao nghe vậy lắm ư?
Cô tự mình lắc đầu rồi lại nói tiếp:
- Khi em bị người đó ép tới mức không còn nơi nào để trốn nữa thì em lại gặp được anh. Em còn nghĩ rằng anh chính là Mạc Lang, em chưa bao giờ nghĩ rằng tướng công của em lại giống hệt anh, lại đối xử với em tốt như vậy. Em thấy rất hạnh phúc, em không muốn phải rời xa anh, nên em mới lại cùng anh đi về Hoàng Bình…
Diệp Mặc lúc này đã hiểu ra, thì ra cô ta thực sự có dự định sẽ đi, nhưng sau khi gặp hắn, phát hiện tích cách của hắn đã tốt lên nhiều nên càng lúc càng thấy thích, hoàn toàn biến hắn trở thành tướng công của cô ta. Hơn nữa cô ta tự sát đương nhiên là vì có nguyên nhân mà cô ta nói trong đó, quan trọng hơn nữa là sợ rằng vẫn lại là một nỗi thất vọng lớn.
Mục Tiểu Vận đột nhiên ngừng lại, dường như cô ta nhớ ra bàn tay của Diệp Mặc, cô cầm lấy tay của Diệp Mặc nói:
- Trời ơi, ban nãy có phải lưỡi kéo làm tay anh bị thương rồi không?
- Không đâu. Bạn đang xem tại Truyện FULL - www.Truyện FULL
Diệp Mặc mỉm cười, chỉ một chút đó mà muốn làm tay hắn bị thương, không đời nào.
Nhưng Mục Tiểu Vận vẫn nắm chặt lấy tay Diệp Mặc, nhìn cẩn thận rồi mới yên tâm. Cô nghĩ một lát rồi lại day day bụng Diệp Mặc, nói thật nhỏ:
- Em xin lỗi tướng công!
- Tiểu Vận, anh đã nói rồi, anh không phải là tướng công của em. Bây giờ em là người tự do, nhưng người kết hôn với em thì… À, người kết hôn với em mới là tướng công em chứ!
Diệp Mặc vội vàng sửa suy nghĩ của Mục Tiểu Vận.
Mục Tiểu Vận lại nức nở:
- Không, anh chính là tướng công của em, anh cũng nói rồi mà, chúng ta có quan hệ thể xác. Hơn nữa… em rất thích anh. Tướng công, anh không thích em sao?
- Không phải như thế, mà là vì, vì…
Diệp Mặc đoán Mục Tiểu Vận thích hắn thật, có thể là vì cô ta ít tiếp xúc với người khác, hoặc là vào lúc mà cô ta thấy vô vọng nhất thì hắn đã cho cô một chỗ dựa, chính điều này đã khiến cô ta có suy nghĩ như vậy.
Diệp Mặc thấy Mục Tiểu Vận đang lo sợ bèn vội vàng ôm cô nói:
- Em không cần phaỉ căng thẳng, từ từ nói thôi, anh không có ý trách tội em đâu.
Trong lòng Diệp Mặc đang than thầm. Cô Mục Tiểu Vận này dường như rất lo lắng rằng hắn sẽ bỏ cô ta lại, cô ta giống như một con chim nhỏ bị thương, không thể chịu thêm bất kỳ vết thương nào nữa. Nhưng Diệp Mặc có lòng thương tiếc cô, một Mục Tiểu Vận dịu dàng đằm thắm cũng khiến Diệp Mặc rất thích, nhưng nếu như hắn tiếp nhận cô thì biết ăn nói thế nào với Lạc Ảnh và Khinh Tuyết đây?
Diệp Mặc nhìn xuống tay của mình, đột nhiên cảm thấy có chút buồn phiền, chuyện là do hắn gây ra, Mục Tiểu Vận dường như đã nhận định như thế này tức là đã có sự gần gũi về thể xác rồi. Hơn nữa ban đầu khi giảng giải cho cô ta, hắn cũng nói rằng đây chính là quan hệ về thể xác.
Mục Tiểu Vận dường như đã tĩnh tâm lại một chút, cô ta ngần ngừ nói:
- Có một lần, em đi hái thuốc về hơi sớm, thấy anh ấy đang giận mẹ chồng. Em không dám bước vào, đứng ngây người trong nhà chứa củi, nghe thấy tiếng mẹ chồng nói:
- Bệnh liệt dươngcủa con là do cha con, cha con nói đó là bệnh di truyền, cho dù có mời thầy thuốc tốt nhất đến thì cũng không giải quyết được điều gì.
- Cả nhà em đều làm nghề y, em đương nhiên biết rằng bệnh liệt dươnglà thế nào, bởi vậy, buổi sáng em...
Có thể là do thói quen, Mục Tiểu Vận lại bất giác nói ra từ mẹ chồng.
Những chuyện đằng sau, Mục Tiểu Vận không nói thì Diệp Mặc cũng biết. Theo phán đoán của hắn có thể là sự thật, hắn và Mạc Hữu Thâm thực sự có thể chính là anh em cùng cha khác mẹ, hơn nữa tình cảnh mà Mạc Hữu Thâm gặp phải cũng giống như của hắn.
Chỉ có điều người tu chân tu luyện đến luyện khí tầng ba có thể đả thông kinh mạch của chính mình, trong khi đó Mạc Hữu Thâm muốn đả thông kinh mạch của mình cũng không được, có lẽ anh ta mới thực sự là liệt dương suốt đời.
Diệp Mặc cuối cùng cũng hiểu chuyện này, hắn đối với người cha hờ Diệp Thái này không có cảm tình. Không cần nói tới Mạc Hữu Thâm, càng không để ý.
Diệp Mặc nhìn Mục Tiểu Vận đang giống như một con chim non sợ bị ướt lông, đột nhiên nghĩ tới người thầy bói đó, lẽ nào điều đó là sự thật? Nếu thực sự là thật thì bản thân hắn có thể là chồng của Mục Tiểu Vận thật.
Mặc dù có chút nghi ngờ nhưng Diệp Mặc biết những chuyện như thế này không thể nào tin được, Cửu Mông Sơn trước kia là một đại sư dịch thuật tương đối lợi hại, hắn đã học được rất nhiều điều từ ông ấy, Hơn nữa ở Tu chân giới, rất nhiều tu sĩ cao thâm rất giỏi về tài suy luận bói toán. Nếu như có thể gặp được đạo sĩ đó ở đây thì hắn cũng không ngại giao tiếp với người đó một chút.
- Em đừng lo lắng, khi anh đi nhất định sẽ dẫn em đi khỏi nơi này.
Nói xong, Diệp Mặc giơ tay bế Mục Tiểu Vận đi đến bên giường.