Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi

Chương 714 : Giết nhưng không diệt

Ngày đăng: 05:54 22/04/20


-Hạ tiền bối, đến lúc đó chúng ta chia đều kim phiếu, thiết tinh của hắn cho anh, đá Khí Cơ mỗi người một tổ. Những thứ còn lại, nếu tiền bối không coi trọng thì cho em. Đương nhiên, tên râu kia để cho anh.



Kỳ Kỳ Xung biết Hà Trọng Viêm hận Diệp Mặc đến tận xương tủy, cho nên đã nhắc chia đồ trước.



Hà Trọng Viêm lạnh lùng hừ một tiếng:



-Được thôi, tôi chỉ cần tận tay giết chết thằng không biết trời cao đất dày kia là được.



-Đương nhiên rồi, tuy cô gái kia xấu, nhưng khà khà...



Kỳ Kỳ Xung cười khà khà, mặt lộ tia mờ ám. Dù cô gái có xấu thêm đi chăng nữa, đắc tội với Kỳ Kỳ Xung y cũng phải chịu khổ thôi.



Diệp Mặc sớm đã biết trong số bốn người đến, chỉ có một kẻ là Tiên Thiên khiến hắn e dè, mấy tên còn lại đối với hắn mà nói thực sự không có uy hiếp gì. Bây giờ hắn chỉ muốn lén giết gã Tiên Thiên kia, như vậy bốn tên hôm nay tới chính là để đưa kim phiếu cho hắn rồi.



-Tiểu Vận, em cho ngựa lên phía trước một đoạn, sau đó đợi anh là được.



Diệp Mặc nhìn trời đã tờ mờ tối thì biết ngay là đối phương sắp động thủ rồi.



-Vâng.



Mục Tiểu Vận rất tin tưởng Diệp Mặc, trong mắt cô chồng mình có thể bay, còn có ai có thể đánh thắng được chồng mình. Chồng bảo cô đi trước, chính là lo cô làm vướng víu. Một Mục Tiểu Vận thấu hiểu lòng người đương nhiên sẽ không làm cái việc bó tay bó chân chồng.



Diệp Mặc làm thuật ẩn thân nhảy xuống xe ngựa, sau đó nấp bên đường không nhúc nhích. Hắn biết dựa vào thuật ẩn thân hiện giờ của hắn, trừ phi bất động, một khi động đậy, chân khí dao động lập tức sẽ bị Tiên Thiên phát hiện.



-Mẫn trưởng lão, Hạ tiền bối, chúng ta ra tay thôi.



Kỳ Kỳ Xung nhìn người đàn ông trung niên bên cạnh, sau đó lại nhìn Hạ Trọng Viêm nói.



-Ra tay ổn thỏa đi.
Tuy không biết vì sao chồng mình làm việc phiền toái như vậy nhưng từ trước tới nay Mục Tiểu Vận chưa bao giờ hỏi, theo cô, những việc chồng làm đều đúng.



Lúc này trời đã sáng, Diệp Mặc và Mục Tiểu Vận mặc lại quần áo như ban đầu, nghỉ ngơi một hồi lâu rồi mới ra khỏi khách sạn. Diệp Mặc và Mục Tiểu Vận không ăn gì trong khách sạn mà đến một quán ăn bên ngoài. Điều quan trọng là hắn muốn nghe ngóng tin tức.



Chuyện rạng sáng sở dĩ Diệp Mặc làm như vậy là vì Diệp Mặc biết nếu hắn thực sự giết sạch bốn người, vậy thì dù hắn và Mục Tiểu Vận hoàn toàn không giống gì cũng bị điều tra. Cho nên hắn phải dùng chiêu giết nhưng không diệt, tha cho Hạ Trọng Viêm, nếu nói chơi ám chiêu, Diệp Mặc hoàn toàn sẽ không sợ mấy tên ẩn môn này.



Diệp Mặc và Mục Tiểu Vận ra khỏi khách sạn thì đến quảng trường Hàng Thủy gần đó nhìn thấy rất nhiều người đang tập trung lại. Phần lớn là tụm năm tụm ba, hình như đang thương lượng cái gì đó.



-Anh Mạc, em ở đây.



Tiếng của Lưu Lỗi ở quán ăn sáng truyền tới.



Diệp Mặc đang muốn hỏi thăm tin tức liền vội vàng đưa Mục Tiểu Vận vào tiệm ăn sáng.



-Xem ra anh Mạc đã tìm được chỗ ở rồi à.



Lưu Lỗi và Diệp Mặc nói chuyện rất hợp nên nhìn thấy Diệp Mặc cao hứng nói ngay.



Diệp Mặc gật đầu nói:



-Đúng thế, tôi ở khách sạn Lam Hải. Gần đây không có chỗ ở nào, chỉ có thể ở chỗ xa một chút.



-Không tồi, khách sạn Lam Hải rất được.



Lưu Lỗi vừa nói xong, Diệp Mặc đã mở miệng hỏi:



-Anh Lưu, sáng nay tôi thấy một số người tụ tập lại, không biết họ nói về cái gì?