Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi

Chương 76 : Cao thủ

Ngày đăng: 05:46 22/04/20


-Là mày sao, Diệp Mặc.



Người tên là anh Hồ lập tức nhận ra kẻ vừa đến chính là Diệp Mặc, ảnh của Diệp Mặc anh ta đã xem qua vô số lần rồi. Không nghĩ ngợi nhiều, liền đánh trả một đòn, quyền phong không tiết ra ngoài.



Diệp Mặc vừa nhìn thấy anh Hồ quả nhiên giống như những gì hắn nghĩ, là một cao thủ. Diệp Mặc muốn thử xem quả đấm của hắn ta có sức mạnh lớn cỡ nào, nên cũng tung một quả đấm.



"Rắc", tiếng gãy xương vang lên, Diệp Mặc lui lại hai bước, lại một lần nữa đứng bên cửa, và anh Hồ cũng đồng thời lui hai bước, đụng vào Đàm thiếu gia.



Hai quả đấm tương giao, tay của cả hai đều bị nứt xương. Ánh mắt Diệp Mặc lạnh lùng, quả nhiên thân thủ của hắn ở tại đây không là gì cả. Tuy hắn đã khôi phục 70%, nhưng so với tên anh Hồ này thì ăn đứt rồi.



-Hoàng cấp hậu kỳ…



Ánh mắt anh Hồ lộ vẻ kinh hãi, đồng thời thốt ra bốn chữ đó. Nhưng sau khi xương tay của y bị nứt, đã không dám tiếp tục đấu với Diệp Mặc nữa, bởi vì y không có khả năng dùng chân nguyên tự phục hồi xương cốt bị nứt gãy như Diệp Mặc. Tuy y có tu luyện nội lực, nhưng lần này bị gãy xương, muốn hồi phục cũng phải trên dưới một tháng.



Đàm thiếu gia nhìn thấy Diệp Mặc và anh Hồ ngang ngửa nhau, ánh mắt lộ vẻ kinh sợ, rất hiển nhiên là y không ngờ Diệp Mặc lợi hại như thế, thật ra mà nói, y chưa bao giờ thấy có kẻ nào lợi hại hơn anh Hồ. Nghe nói anh Hồ là đệ tử Cổ Võ, tên Diệp Mặc lại có thể đỡ một chiêu của anh Hồ, đều này không thể không khiến y sợ hãi.



Tuy rằng không biết "Hoàng cấp hậu kỳ" là ý gì, nhưng Diệp Mặc đoán rằng đó là một cách nói về đẳng cấp võ thuật.



Đàm thiếu gia thấy thân thủ của Diệp Mặc lợi hại như thế, thì lấy điện thoại ra định gọi, Diệp Mặc đã biết cái tên này là người của Tống gia, vả lại còn định đến đây bắt hắn, Diệp Mặc không hề có bất cứ ý định nào là sẽ nương tay, thuận tay tung một chiếc đinh sắt.



Đàm thiếu gia điện thoại vẫn chưa kịp gọi, thì một chiếc đinh sắt đã trúng vào tim của y.



-Mày dám giết Tống Thiếu Đàm?




Hồ Khâu chỉ vào Diệp Mặc nói được mấy chữ, rồi phun ra một ngụm máu, lập tức tắt thở.



Diệp Mặc thở ra, hôm nay đến đây thật quá mạo hiểm, đến cái mạng nhỏ cũng mém không giữ được. Còn dám tới bắt cái tên họ Hồ để hỏi một số chuyện, xem ra, hắn đã quá đề cao mình rồi. Kẻ tài ba trên thế giới này khắp nơi đều có, chỉ là mình không gặp mà thôi, nghe câu nói trước khi chết của Hồ Khâu, còn có một cấp độ cao hơn mình là Huyền cấp gì đó.



Diệp Mặc cảm thấy từng cơn đau đầu, hắn vịn tường đi ra ngoài, nhìn căn phòng cách đấy không xa, tên thanh niên đã hại hai thiếu nữ kia chắc là con của Thiên Long Đầu - Thiên Sĩ Bình rồi. Diệp Mặc đá cửa, lôi tên Thiên Sĩ Bình ra.



-Mày là ai? Sao dám to gan thế?



Thiên Sĩ Bình còn đang trong mộng bị hắn lôi ra ngoài, đứng ngây ra, nhìn thấy Diệp Mặc có vẻ yếu ớt, nghĩ đến hoàn cảnh của mình, lập tức muốn nổi điên.



-Kẻ đến giết mày.



Diệp Mặc thở hổn hển, lúc nãy việc đá cửa có hơi tốn sức.



-Giết tao à? Ha ha ha, mày biết tao là ai không? Muốn giết tao à, cho dù mày có chạy đi đâu, thì mày cũng không trốn được, mày tưởng…



Thiên Sĩ Bình vẫn còn gào thét, nhưng một cái đinh sắt đã xuyên vào tim của gã ta, có chết gã cũng không tin, kẻ đứng trước mặt đã dám giết gã, cha gã là Thiên Long Đầu, nhưng ý thức của gã đã mơ hồ rồi.



Diệp Mặc không dám chần chừ, hắn cảm thấy mình càng lúc càng yếu, đến mật thất, nhìn thấy ba tên đang quỳ sám hối trước mặt, không do dự mà tung ra ba cái đinh sắt, ba người không hề có phản ứng gì. Còn hai kẻ trong phòng, Diệp Mặc không màng đến, đoán rằng đó là tay sai của Thiên Sỹ Bình.



Phải mau chạy thôi, đây là ý nghĩ duy nhất trong đầu, chuyện hôm nay, hắn đã quá mạo hiểm, hắn không ngờ thân thủ của Hồ Khâu lại lợi hại thế, lợi hại đến ngoài sự dự đoán của hắn, nếu Hồ Khâu không phải quá ỷ lại vào sợi roi của y, thì hôm nay Diệp Mặc có thể ra khỏi đây hay không là hai chuyện khác nhau.