Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi

Chương 761 : Thức thời một chút

Ngày đăng: 05:54 22/04/20


-Chuyện gì?



Sắc mặt Phùng Năng trầm xuống nói. Gã vừa muốn hành sự, đã bị ngắt giữa chừng. Trong lòng gã rất không thoải mái.



Thủ hạ vừa tiến vào có chút nơm nớp lo sợ nói:



- Bang chủ đại nhân. Trưởng lão Vô Bại đã dẫn theo Thiếu chủ và trưởng lão Vô Thường trở lại.



Phùng Năng nghe nói con trai trở lại, nhất định là chuyện Đàn Thành đã xong xuôi. Nhanh như vậy con trai gã đã xử lý mọi chuyện xong xuôi, gã vẫn rất vui mừng. Gã còn chưa nghe người thủ hạ này nói hết, đã gật đầu, lại kéo tỳ nữ kia sang bên cạnh nói:



- Nếu Chá Bình đã trở lại, thì để ba người bọn họ vào đi...



Nói tới đây, Phùng Năng dường như nghĩ tới điều gì. Gã đập bàn một cái nhìn chằm chằm vào tên thủ hạ kia lạnh giọng nói:



- Lần sau lúc nói chuyện nếu như lại nói lung tung, lập tức loạn côn đánh chết.



Gã đã nghĩ tới một câu nói vừa rồi của anh ta, không phải là Thiếu chủ dẫn theo Vô Thường và Vô Bại trở lại, mà là Vô Bại dẫn theo Thiếu chủ và Vô Thường trở lại.



- A, không phải. Tôi không nói lung tung, là trưởng lão Vô Bại dẫn theo...



Người thủ hạ tiến vào bẩm báo này có chút ngu dốt. Đến bây giờ anh ta vẫn chưa hiểu được điều khiến bang chủ tức giận.



Phùng Năng hừ lạnh một tiếng, tâm tình trở nên không vui. Gã căn bản lười nghe tiếp, giơ tay cầm lấy một cái chén lên rồi ném xuống. Cái chén này đúng lúc nện trúng vào trán người thủ hạ này. Không ngờ cái chén không vỡ vụn, mà cắm sâu vào trong đầu anh ta. Máu tươi lập tức chảy dọc theo trán anh ta xuống.



Người thủ hạ này trừng mắt nhìn chằm chằm vào Phùng Năng. Dường như sắp chết cũng không biết vì sao bang chủ lại muốn giết anh ta. Chẳng lẽ chỉ bởi vì anh ta tiến đến quấy rầy chuyện tốt của bang chủ sao? Nhưng chuyện anh ta muốn báo cáo dường như rất quan trọng.



Phùng Năng còn chưa kịp nói thêm câu gì, lại có một gã đàn ông mặt ngựa vội vàng đi vào.



Phùng Năng nhíu nhíu mày. Gã biết đây là đệ nhất tướng tài, thủ hạ của gã, là quản gia của gã, tên là Phương Khoan. Địa vị của y còn trên anh em Vô Thường Vô Bại. Tuy rằng cũng là tu vi Tiên Thiên, đồng dạng là Tiên Thiên sơ kỳ, nhưng y lại là một tay ám khí mà ngay cả cao thủ Tiên Thiên trung kỳ đều khó lòng phòng bị. Hơn nữa y còn có một tuyệt kỹ. Chính là khí châm đả thương người.




Phùng Năng cả giận cười, nhưng không có nửa phần vui vẻ.



Phương Khoan cảm thấy kỳ lạ thoáng nhìn về phía Vô Bại. Y biết Vô Bại không phải là một người nói nhiều, nhưng hôm nay dường như ông ta nói thật sự có hơi nhiều một chút.



Diệp Mặc? Phương Khoan bỗng nhiên nhớ tới một người, mấy ngày trước đã giết vô số cao thủ ở núi Thần Châu. Tiên Thiên ở trong tay hắn chỉ như một con gà con không thể phản kháng. Sau đó hắn lại đơn thương độc mã tiêu diệt mấy Ẩn Môn. Trong đó còn bao gồm cả Thái Ất Môn là một Ẩn Môn hạng nhất.



Điều này vẫn chưa phải là điều khiến người ta sợ hãi nhất. Điều khiến cho người khác sợ nhất chính là, trong một ngày không ngờ hắn đã tiêu diệt hơn mười Ẩn Môn. Mà những Ẩn Môn này lại khá xa nhau. Cho dù ngồi xe cũng phải mất mấy ngày. Nhưng người tên là Diệp Mặc kia lại tiêu diệt chỉ trong vòng một ngày. Không có bất cứ kẻ nào biết được, làm sao Diệp Mặc có thể trong thời gian ngắn như vậy đi tới nhiều nơi như vậy.



Tất cả mọi người đều biết những bí ẩn này, nhưng không ai dám công khai bàn luận. Hiện tại, Diệp Mặc thậm chí đã trở thành một cấm kỵ, thành một cấm kỵ của Ẩn Môn.



Tuy rằng Hải Thương Phái có thực lực không nhỏ, nhưng ở trước mặt Diệp Mặc, dường như vẫn không đủ nhìn. Nếu như Diệp Mặc mà Vô Bại nói là Diệp Mặc này, vậy Hải Thương Phái không cần phải nói tới chuyện báo thù, tốt hơn là nên suy nghĩ một chút xem làm thế nào để tiếp tục sinh tồn được.



Nghĩ đến đây, Phương Khoan rùng mình một cái. Y gần như có thể khẳng định Diệp Mặc mà Vô Bại nói chính là người này. Ngoại trừ hắn còn có ai có thể giết Vô Thường dễ dàng như vậy? Còn có ai có thể dễ dàng hủy đi tu vi của Vô Bại? Còn có ai lại coi thường Hải Thương Phái như vậy?



Phương Khoan nghĩ tới, nhưng Phùng Năng đang tức giận đến run rẩy. Gã làm sao còn có thể nghĩ ra ai là Diệp Mặc.



- Phương Khoan, cậu lập tức chuẩn bị một chút, cùng tôi đi Đàn Thành một chuyến. Tôi thật sự rất muốn xem thử người quá sức trâu bò này là ai? Bảo tôi thức thời một chút? Tốt nhất hắn còn có gan, không rời khỏi Đàn Thành. Còn cả Tử Hoa Tiên Tử kia nữa... Tôi không bắt cô ta chết đi sống lại, tôi không xứng làm bang chủ Hải Thương Phái...



Vẻ mặt Phùng Năng dữ tợn. Những lời này gã gần như đã gằn ra từng tiếng một. nguồn TruyenFull.vn



Đã hiểu được Diệp Mặc là ai, đương nhiên Phương Khoan sẽ không để Phùng Năng đi chịu chết. Y không đợi Phùng Năng nói dứt lời, liền đi ra nói:



- Đại ca, tên Diệp Mặc kia hẳn là chính là người mấy ngày trước đã giết vô số Tiên Thiên ở núi Thần Châu, lại thần tốc tiêu diệt Thái Ất Môn và người của phần lớn các môn phái khác...



Phùng Năng giống như con gà trống bị người ta bóp cổ. Âm thanh chợt im bặt. Bỗng nhiên gã cảm giác được một luồng khí lạnh từ đỉnh đầu chui xuống.



Vô Bại nhìn Phùng Năng từ vẻ mặt vô cùng phẫn nộ trở thành vô cùng kinh hãi, trong lòng bỗng nhiên cảm giác sảng khoái, giải tỏa được tức giận trong lòng...