Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi

Chương 812 : Tôi muốn giết một người

Ngày đăng: 05:55 22/04/20


Đường kiếm hoa mỹ lẫn với kiếm quang nổ tung trước mặt Diệp Mặc. Nhưng Vương Kỳ Kiếm lại phát hiện, đối mặt với kiếm khí đã hoàn toàn khốc liệt của ông ta, Diệp Mặc lại một không rút kiếm, hai không tránh né. Trong lòng ông ta cả kinh, chẳng lẽ Diệp Mặc muốn chịu chết sao?



Cho dù là người biết chắc Diệp Mặc sẽ thắng như Tăng Chấn Hiệp và Thái Cơ cũng toát mồ hôi lạnh, bọn họ không hiểu vì sao Diệp Mặc lại không đỡ không né, căn bản là không hề có ý động đậy.



Đương nhiên Diệp Mặc không phải đang chịu chết, tuy rằng tu vi của Vương Kỳ Kiếm không tệ, nhưng hắn còn kém đám người Lãnh Thuyên mà Diệp Mặc gặp trong tiểu thế giới rất nhiều. Cho dù Lãnh Thuyên lúc trước gặp Diệp Mặc cũng chỉ có nước chết, càng không phải nói đến hiện giờ, khi tu vi của Diệp Mặc đã đề cao thêm hai tầng.



Mà nhiều người nhìn những đạo kiếm quang này chỉ cảm thấy hoa mắt, thậm chí còn nghĩ căn bản là không thể tránh nổi kiếm quang như vậy.



Diệp Mặc không tránh, bởi vì hắn chẳng cần tránh làm gì cho mệt. Hai tay cong lại nâng lên tạo thành hai nửa vòng tròn, theo phương hướng của tay hắn, những kiếm quang khốc liệt kia dường như bị hành động tùy ý này của Diệp Mặc hoàn toàn thu nạp lại.



Giống như thứ Diệp Mặc vừa thu vào không phải là kiếm quang, mà là một đám bọt nước đang bay tứ tán vậy. Theo hai tay hắn khép lại, những kiếm quang này đã hoàn toàn biến mất.



Những người có nhãn lực cao một chút, thậm chí có thể nhận thấy những đạo kiếm quang kiếm khí mãnh liệt kia bị Diệp Mặc nắm lại, hoàn toàn không thể trào ra nổi.



Vương Kỳ Kiếm ngơ ngác nhìn kiếm của mình, sự kinh hãi trong lòng hoàn toàn không thể dùng ngôn ngữ để diễn tả. Lúc này thân kiếm của ông ta đang bị hai tay Diệp Mặc kẹp lấy trong lòng bàn tay, bất kể ông thi triển nội khí như thế nào thì cũng không thể nhúc nhích.



Hoặc nói kiểu khác, ông ta thậm chí còn không thể làm gãy trường kiếm trong tay. Mà tất cả điều này đều vì Diệp Mặc đang dùng tay kẹp lấy kiếm của ông ta



Sắc mặt Vương Kỳ Kiếm tái nhợt, ông ta đã thua, chỉ có một chiêu. Không, chính xác là ông ta xuất một chiêu. Có thể khẳng định, dưới tình huống hiện giờ, Diệp Mặc muốn giết ông ta thì chỉ dễ như trở bàn tay mà thôi. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL



Trước đó ông ta nghĩ, cho dù là mình có không địch lại Diệp Mặc thì cũng phải trải qua một phen long tranh hổ đấu kịch liệt. Nhưng không tưởng tượng nổi lại thua đơn giản đến như vậy, triệt để đến như vậy. Đánh bại ông ta một cách dễ dàng, vậy rốt cuộc tu vi của Diệp Mặc kinh khủng đến thế nào? Một người như vậy, trước đó ông ta lại chỉ đối đãi như với một hậu bối…



Vương Kỳ Kiếm bỗng cảm giác trên mặt mình phát nóng, và nhiều hơn nữa là sự thất vọng. Trong nửa thế kỷ, gần như ông ta đã đem tất cả tinh lực đặt hết lên cổ võ. Nhưng hiện giờ lại bị đánh bại một cách dễ dàng như vậy.



Ông ta thua, thua một cách rất khó nhìn, thua làm cho ông ta mất đi tin tưởng…
- Tôi ở "thư viện Cửu Minh", chưa từng động chạm đến việc gì, không biết Diệp thành chủ vì sao lại muốn giết tôi?



Trong tay Diệp Mặc bỗng xuất hiện một thanh kiếm, không ai thấy hắn lấy thanh kiếm này ra từ đâu. Hắn búng một cái lên thân kiếm, lạnh nhạt nói:



- Tao ngứa mắt mày, muốn giết không được sao?



- Ha ha!



Bàng Húy cười ha ha, bỗng nhiên mở to đôi mắt đang híp ra, nhìn Diệp Mặc nói châm chọc:



- Diệp thành chủ, đây có phải là đạo lý bắt nạt người khác bắt nạt đến tận nhà không? Tốt xấu gì "thư viện Cửu Minh" cũng xem như một trong những đại Ẩn môn, cậu không phân biệt phải trái mà muốn giết người, chẳng lẽ những kẻ tu vi cao là có thể vô duyên vô cớ sát hại người vô tội sao? Khó trách cậu lại diệt Hồ Lô cốc, không phải "thư viện Cửu Minh" là mục tiêu kế tiếp đó chứ?



Lời này của Bàng Húy vừa nói ra, nhất thời lại dẫn đến một trận ồn ào. Quả nhiên rất nhiều người đều nhìn chằm chằm vào Diệp Mặc, giống như lần này Diệp Mặc đến để diệt "thư viện Cửu Minh" vậy. Có người thậm chí còn đang chờ lúc con chim đầu đàn nào đó động thủ thì liền hùa lên theo.



Diệp Mặc cười lạnh lùng, hắn nhìn Bàng Húy nói:



- Không nghĩ tới mày lại biết lợi dụng người khác như vậy. Đúng là giữ thể diện cho mày mà còn chẳng biết điều. Hơn hai mươi năm trước, vì muốn cướp một thứ của người khác mà mày giết sạch cả nhà họ, hơn nữa còn cưỡng gian sát hại ba người. Có phải mày đã quên không?



Thái Cơ nghe được lời nói của Diệp Mặc, trong mắt lại càng bốc hỏa nhìn chằm chằm Bàng Húy, hận không thể lập tức lao lên giết y. Cô biết Diệp Mặc sẽ giết Bàng Húy, nhưng không ngờ rằng hắn sẽ làm công khai trước mọi người như vậy.



- Mày muốn chết!



Trong mắt Bàng Húy lóe lên tinh quang, y không ngờ rằng Diệp Mặc biết cả việc này. Rốt cuộc tên kia nghe được từ đâu? Mà chuyện này lại bị công khai trước mặt nhiều người như vậy, xem ra hôm nay y phải đại khai sát giới rồi. Y không cho phép bất cứ ai biết y có được "Vu Thần quyết".