Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi
Chương 82 : Vân Băng thở dài
Ngày đăng: 05:47 22/04/20
Nghe xong Vân Băng nói, Diệp Mặc trầm mặc một lúc lâu, không nói gì. Chuyện ngày hôm qua hắn đánh giá cao chính mình rồi, lúc ấy hắn đi chỉ vì tìm Hồ Khâu, nhưng thật không ngờ Tống Thiếu Đàm cũng ở đó. Hơn nữa Ninh Khinh Tuyết bị thương chính là do thủ hạ của Tống Thiếu Đàm gây ra, cho nên hắn không kìm nổi tức giận mà giết chết Tống Thiếu Đàm.
Việc này đã tách rời khỏi kế hoạch của hắn, vốn dĩ việc giết Tống Thiếu Đàm cũng không có gì, hắn có thể rời khỏi Ninh Hải trong đêm. Nhưng còn việc hắn không ngờ tới chính là, thân thủ Hồ Khâu lợi hại hơn nhiều so với sự dự đoán của hắn, hắn không ngờ bản thân bị trọng thương. Nếu không phải Vân Băng đưa hắn về, nói không chừng hiện tại hắn đã nằm trong sân nhà Tống gia rồi cũng nên.
Không cần nói nữa hiện tại hắn chỉ là một người cô đơn, cho dù hắn có thân phận và bối cảnh, một khi vào đại viện của Tống gia, hắn tuyệt đối không có khả năng đi ra.
Làm sao bây giờ? Diệp Mặc chợt phát hiện hắn bây giờ không có bất kỳ biện pháp nào. Ninh Hải khẳng định đã bị phong tỏa, nếu hiện tại hắn đã luyện khí tầng ba, nói không chừng rất dễ dàng có thể rời khỏi Ninh Hải, nhưng hắn đang ở thời điểm cuối cùng của luyện khí tầng hai.
Thấy Diệp Mặc trầm mặc không nói, Vân Băng cho rằng Diệp Mặc nghe xong lời của mình, đang muốn mở cửa đi ra ngoài nhìn trong xe xem cái túi của Diệp Mặc có còn ở đó nữa hay không. Cũng không phòng bị Diệp Mặc một phát bắt được, Vân Băng quay đầu lại nghi hoặc nhìn Diệp Mặc.
Diệp Mặc lắc lắc đầu nói:
- Không cần đi xuống.
Diệp Mặc sở dĩ bảo Vân Băng không cần đi xuống, là bởi vì hắn phát hiện thần trí của hắn sau khi bị thương, đã có thể tiếp xúc trong phạm vi mười hai mét đến mười lăm mét. Thời điểm hắn quét ra thần thức, phát hiện có hai gã có mặc y phục thường nhân đang giám sát người qua lại dưới lầu, tuy rằng không biết có phải có quan hệ với hắn hay không, nhưng Diệp Mặc cho rằng cẩn thận một chút vẫn hơn.
- Vì sao?
Vân Băng đương nhiên không biết dưới lầu có người theo dõi, cô còn đang nghi ngờ Diệp Mặc vừa rồi còn rất lo lắng cho chiếc túi kia, tại sao đột nhiên lại không thèm để ý tới nó nữa.
Diệp Mặc không thể nói là thần thức của mình, chỉ có thể nói:
- Khuya khoắt đi ga ra lấy đồ, một mình không an toàn, còn dễ dàng bị người ta phát hiện mà hoài nghi.
Vân Băng ngẫm lại Diệp Mặc nói cũng có lý, liền không đi nữa.
Diệp Mặc nghĩ nếu Vân Băng cũng có thể biết người là do hắn giết, thì người của Tống gia khẳng định cũng có thể tra ra được người là Diệp Mặc giết, xem ra càng sớm rời khỏi Ninh Hải càng tốt. Trải qua chuyện này, không thể đi Lạc Thương rồi.
Phùng Vinh có thể vẫn giống như nhiều năm trước không? Mình cũng không phải là Vân Băng của nhiều năm về trước rồi. Tự mình nghĩ đi gặp Phùng Vinh, có lẽ chỉ muốn hỏi một chút về mấy năm trước khi anh ta đi mà không từ biệt, vì sao cho tới bây giờ đều không có liên hệ với cô.
Nhưng hiện tại cô đột nhiên cảm giác được những thứ này là dư thừa, y còn nhớ cô thì sẽ thế nào, không nhớ thì sẽ thế nào? Nếu một lần nữa, y lại biến mất thì sao? Loại đàn ông này có thể dựa dẫm không? Cho dù y đưa mình đi Mĩ thì sẽ thế nào? Có lẽ cô quá nhớ Đình Đình rồi. Nhưng cho dù cô đi Yến Kinh, là có thể nhìn thấy Đình Đình sao?
Diệp Mặc vẫn như cũ đang ngủ say, Vân Băng cúi đầu nhìn thân thể của mình, cô nghĩ lại cảnh ngày đó toàn bộ trên người của mình đều bị Diệp Mặc nhìn thấy, bỗng nhiên có một loại lửa nóng từ đáy lòng dâng lên. Cô bắt đầu run rẩy, cảm giác mình có chút bị ma nhập. Khẩn trương xuống giường ra khỏi phòng, rót một chén nước lạnh uống vào, mới dần dần bình tĩnh lại.
Trở lại gian phòng Vân Băng cũng không dám tiếp tục ngồi lại trên giường, cô lẳng lặng nhìn Diệp Mặc, thật lâu sau mới phát ra một tiếng thở dài nhỏ đến nỗi không thể nghe thấy, cô tới bây giờ đều sẽ không nghĩ tới, cô sẽ động xuân tình đối với Diệp Mặc. Nhưng cô còn có lý trí, cô và Diệp Mặc căn bản chính là hai đường thẳng song song. Bất kể là bây giờ hay là tương lai, hai người đều không có cùng xuất hiện.
...
Tuy rằng được Ninh Trung Phi và Lam Dụ hết lời khuyên bảo, nhưng Ninh Khinh Tuyết chính là không muốn rời khỏi cái tiểu viện này. Hai người Ninh Trung Phi và Lam Dụ rất bất đắc dĩ, chỉ có thể tùy vào cô, tạm thời để lại Lý Mộ Mai cùng Ninh Khinh Tuyết, bọn họ lại trở về Du Châu.
- Mộ Mai, như thế nào đây?
Ninh Khinh Tuyết trong lòng vẫn nhớ việc Lý Mộ Mai hẹn phóng viên phỏng vấn, cô rất muốn biết được tiến triển vụ án từ trong miệng các phóng viên, luôn tiện biết được tình trạng bây giờ của Diệp Mặc.
- Em hỏi qua rồi, tối nay sau khi cuộc họp báo của Cục Cảnh Sát thành phố Ninh Hải kết thúc, một người bạn của Tĩnh Văn sẽ tới. Ngày mai chúng ta cùng đi, Khinh Tuyết, kỳ thật em cảm thấy chuyện này có lợi đối với chúng ta, nhưng đi gặp phóng viên cũng không cần thiết đâu.
Lý Mộ Mai nói.
Ninh Khinh Tuyết đương nhiên biết mình muốn nghe cái gì, nhưng cô không giải thích với Lý Mộ Mai, đành phải nói:
- Dù sao cũng có khả năng liên quan tới chị, nên đi xem thế nào.
Người chết là người của Tống gia, Lý Mộ Mai đương nhiên cũng biết. Nếu Ninh Khinh Tuyết đã nói như vậy, cô cũng không nên ngăn cản.