Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi

Chương 835 : Phường thị Tuy Sơn

Ngày đăng: 05:55 22/04/20


- Chúng ta cùng lên, tao không tin...



Tu sĩ luyện khí tầng chín còn sót lại nghe Diệp Mặc nói, là biết chuyện không thể bỏ qua, ngay lập tức rút phi kiếm ra, liều mạng với Diệp Mặc.



Chỉ có điều y mới nói được nửa câu đã bị phi kiếm của Diệp Mặc chặn họng, y vừa mới tránh được phi kiếm của Diệp Mặc, lại bị đường kiếm quang của phi kiếm âm thầm bắn trúng.



Đây là sau khi Diệp Mặc sửa đổi thuật dùng kiếm "tam sinh kiếm quang", sở dĩ bây giờ đem ra sử dụng, một là thử xem uy lực của kiếm quang thế nào, hai là vừa nãy góc độ mà hắn dùng kiếm kỹ kiếm mang để tàn sát tên tu sĩ kia rất bí mật, đối với người thường thì nó không khác gì so với trảm sát thông thường.



Thấy tên tu sĩ này hoàn toàn không thể chống đỡ nổi kiếm quang của mình, trong lòng Diệp Mặc mừng thầm. Vật này quả là đại sát khí, một ngày nào đó kiếm quang của hắn trở thành mạng lưới thì cho dù đối thủ có nhanh hơn nữa cũng bị chính mình tàn sát.



Lại một tên tu sĩ luyện khí tầng chín bị giết trong nháy mắt, những tu sĩ đứng bên cạnh xem đều không dám đứng quá gần.



Diệp Mặc vẫn thu túi trữ vật, sau đó nhìn ba tên tu sĩ luyện khí tầng 8.



- Tiền bối đây là túi trữ vật của tôi...



Một tên tu sĩ thông minh đã nhanh tay dâng túi trữ vật của mình lên cho Diệp Mặc, thấy tên tu sĩ đã dâng túi trữ vật của mình lên, hai tên còn lại không nói câu nào, cùng dâng túi trữ vật của mình lên.



Diệp mặc cầm ba túi trữ vật, ném vào chiếc nhẫn của mình, lúc đó mới lạnh lùng nói:



- Cút



- Vâng, vâng, đa tạ tiền bối tha mạng...



Ba tên này chạy còn nhanh hơn cả thỏ, đảo mắt liền biến mất mất tăm mất tích, thậm chí còn là hướng về phía phương hướng ngược với Chính Nguyên Kiếm Phái



Sở dĩ Diệp Mặc không giết ba tên đó, không phải là vì lương tâm hắn tốt, mà bởi vì hắn biết loại người này không thể giết hết. Ở đây muốn bảo vệ mình không thể dựa vào việc giết người, biện pháp duy nhất chính là tu vi bản thân mình, tu vi bản thân mình khiến kẻ khác khiếp sợ, đó mới chính là vương đạo.



Hạ Trọng Phỉ và những tu sĩ bên cạnh đều kinh hãi nhìn Diệp mặc chằm chằm. Y thực sự là bị Diệp Mặc làm rung động, y chưa từng gặp một tu sĩ luyện khí nào nghịch thiên như Diệp Mặc, đây dường như là Luyện Khi kỳ vô địch.



Y và cô em gái Hạ Bình Nhi ngẩn người hồi lâu không nói câu gì. Vừa nãy y còn đang nghĩ làm thế nào để trả nợ máu cho mấy người này, sau đó y hóa giải ân oán của lời nói này. Nhưng trong nháy mắt tên tu sĩ vô danh đã uy hiếp bọn họ, đã hai chết ba chạy trốn. Năm túi trữ vật đã ở trong tay Diệp Mặc.
- "Bồi Nguyên Đan" - một viên hai mươi linh thạch hạ phẩm, "Đại Bồi Nguyên đan" - một viên ba mươi linh thạch hạ phẩm



Diệp Mặc đã từng xem qua ở cửa hiệu đan dược, ở đó "Bồi Nguyên Đan" bán hai mươi lăm viên linh thạch hạ phẩm còn "Đại Bồi Nguyên Đan" bán ba mươi tám viên linh thạch hạ phẩm. Hắn biết giá mình đưa ra không phải là cao.



Quả nhiên là rẻ hơn đan được ở trong của hiệu đan dược từ năm tới tám viên linh thạch, tên tu sĩ luyên khí tầng 6 này nghe nói vậy bỗng nhiên có chút kích động, nên nhớ rằng thông thường đan dược của các sạp bán rong nhiều nhất cũng chỉ có thể giảm được hai viên thạch linh mà thôi. Nếu như chỗ thạch linh này là thật thì quả là vớ bở rồi.



- Vị sư huynh có thể cho ta xem đan được được không?



Tên tu sĩ luyện khí tầng 6 khống chế sự kích động của bản thân, hạ giọng hỏi một câu.



- Đương nhiên là được.



Diệp Mặc không hề lưỡng lự cầm một viên "Bồi Nguyên Đan" và một viên "Đại Bồi Nguyên Đan" đưa cho tên tu sĩ.



Tên tu sĩ này cầm lấy đan được ngửi ngửi, khi y cảm nhận được mùi vị của đan được, nhất thời xúc động thốt lên một tiếng,



- Bồi Nguyên Đan thượng đẳng…



Nhưng y biết không nên thốt lên như vậy, vội nói:



- Tôi mua ba viên Bồi nguyên Đan, còn Đại Nguyên Đan tôi lấy một viên...



Có điều không đợi y nói hết, lập tức xuất hiện mấy tên tu sĩ luyện khí hậu kỳ, đường như bọn họ đều nghe thấy câu nói cuối cùng của tên tu sĩ kia "Bồi Nguyên Đan thượng đẳng..."



Tu chân phường thị và thế tục phường thị giống nhau, con người đều thích những nơi vui vẻ và náo nhiệt, khi biết đan được mà Diệp Mặc tung ra là đan dược thượng đẳng, thì mười viên "Bồi Nguyên Đan" và mười viên "Đại Bồi Nguyên Đan" bán hết rất nhanh.



Trong nháy mắt đã có trong tay năm trăm viên linh thạch, Diệp Mặc thầm than cuộc sống luyện đan sư quả thực là tốt.



Một số tu sĩ không mua được đan dược không bằng lòng ra đi, Diệp Mặc cũng không quan tâm tới chuyện đó, hắn dọn dẹp sạp hàng đơn giản của mình, đang định ra đi thì bị hai người ngăn lại...