Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi

Chương 983 : Kẻ hám tiền

Ngày đăng: 05:57 22/04/20


Diệp Mặc chỉ có thể nghe, không dám dùng thần thức quan sát, cũng không dám dùng mắt nhìn. Hắn nghe thấy hai bên đánh nhau kịch liệt, không ngừng có những ngọn lửa cực nóng bay qua trên đầu hắn, thậm chí còn chút cát đá bị đánh tan bay lên người hắn.



Lúc mới bắt đầu, Diệp Mặc còn cho rằng nơi mình ẩn nấp tuyệt đối không sơ hở chút nào, nhưng khi những viên đã vụn do hai tên kia đánh nhau rơi lên người hắn, hắn rốt cục cảm thấy không ổn.



Hai bên đánh nhau đều tương đương tu vi Nguyên Anh hậu kỳ, hắn là một Kim Đan trung kỳ, nếu như trước đây khi bọn chúng chưa phát hiện ra, muốn trốn tránh tai mắt của bọn chúng, dựa vào "Tam sinh quyết" cũng có thể được. Nhưng bọn chúng đánh nhau bắn đá lên người hắn, nhất định cũng sẽ bị thần thức của bọn chúng phát hiện ra.



Nếu đối phương cũng biết mình trốn ở chỗ này rồi, thì hắn còn trốn làm gì nữa? Tự lừa dối mình hay sao?



Nghĩ đến đây, Diệp Mặc cũng bất chấp thân mình bại lộ, lập tức muốn bỏ chạy, muốn nhảy xuống nước.



Diệp Mặc là một người quyết đoán, hắn nghĩ muốn bỏ chạy liền bỏ chạy luôn, cùng lúc khi hắn hành động, chỉ nghe thấy tên tu sĩ Nguyên Anh kia hét lớn:



- Trịnh Nguyên, động thủ…



Diệp Mặc tuy rằng không biết gã gọi là có ý gì, nhưng cũng biết lời này cũng không phải là lời tốt.



Quả nhiên Diệp Mặc vừa mới nghĩ đến đây, cũng cảm giác được một luồng công kích cường đại đánh trúng vào chỗ mà hắn vừa mới trốn, chỗ hắn vừa mới nấp đã bị đánh thành một đống vụn.



Nguy hiểm thật, Diệp Mặc trong lòng thầm nghĩ mà sợ, nếu không phải là hắn nghĩ đến trước, chạy trước nửa giây, thì bây giờ hắn cũng bị con yêu thú cấp sáu kia đánh thành đống bã vụn rồi. Cho dù hắn không sợ bại lộ thế giới Trang vàng, phỏng chừng cũng không kịp rồi.



Suy nghĩ Diệp Mặc phản ứng nhanh chóng. Đã rơi xuống bờ biển, hắn lúc này hoàn toàn đã hiểu chuyện gì xảy ra.


Trong nhẫn trữ vật của Xích Hồng có đồ gì, cho dù là tu sĩ Nguyên Anh cũng đỏ mắt. Nhưng khi gã biết tu sĩ Kim Đan kia không cách nào thoát khỏi sự đuổi bắt của Xích Hồng, dù sao đây cũng là trong nước, Kim Đan tầng thứ tư thực sự quá kém xa yêu thú.



Bất luận như thế nào, tu sĩ Nguyên Anh này cũng không nhìn thấy nữa rồi, huyết độn của gã đã khởi động, toàn thân thể gã mang một màu huyết ảnh, trong nháy mắt liền không thấy tăm tích trên hải đảo này nữa.



Sau khi yêu thú Xích Hồng truy đuổi xuống nước, chỉ một lát sau liền dừng lại, nó bỗng nhiên kinh sợ phát hoảng. Bởi vì nó không ngờ mất đi tung tích của Diệp Mặc, chỉ là một tu sĩ Kim Đan tầng thứ tư sao lại có thể thoát được trong biển này chứ?



Phải biết thần thức của nó trong biển, phạm vi mấy trăm dặm, cho dù là một con tôm đẻ trứng, nó cũng nhìn rõ, nhưng nó thực sự lại mất đi tung tích của tu sĩ Kim Đan tầng thứ tư.



Nó không giống với tu sĩ Nguyên Anh kia, mất đi cánh tay, có thể tái sinh được. Nhưng mất đi nhẫn trữ vật, thì nó mất đi tất cả những gì nó có.







Diệp Mặc vừa cướp được cánh tay cụt, liền biết mình hình như đã làm một chuyện ngu xuẩn, mặc dù hắn có thể tiến vào thế giới Trang vàng, nhưng đây là Vô Tâm Hải, đây cũng là địa bàn của yêu thú.



Thế giới Trang vàng của hắn giống như có điểm sáng màu vàng kim, lơ lửng trong biển, muốn gạt con thuồng luồng kia quả thực có chút khó khăn. Cho dù hắn có thể trốn vào bùn cát dưới đáy biển, cuối cùng khả năng bị con yêu thú này tìm ra cũng là rất lớn. Hơn nữa một khi hắn khởi động độn thuật, dao động chân nguyên rõ ràng cũng không thể giấu đi được.



Diệp Mặc xuống biển chỉ một lát, liền suy nghĩ kỹ quan hệ lợi hại, hắn là kẻ hám tiền, còn một cái nữa hắn là kẻ tính toán không thua với hai tu sĩ Nguyên Anh cộng lại, lúc này mới tìm được một chút có lợi cho hắn.



Bỗng nhiên có một đàn cá trắng với tốc độ cực nhanh kết đội trước mặt Diệp Mặc, bọn cá này thậm chí còn đến mấy chục nghìn con, Diệp Mặc không hề nghĩ ngợi, liền khống chế thế giới Trang vàng tiến vào miệng một con cá, đồng thời hắn cũng bước vào thế giới Trang vàng.



Mặc dù như vậy, trong lòng Diệp Mặc vẫn lo sợ bất an.