Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi

Chương 986 : Nhị thế tổ Diệp Mặc

Ngày đăng: 05:57 22/04/20


Nữ tu kia lại không hề chú ý tới vẻ mặt của Diệp Mặc, chỉ lo nói:



- Nghe nói lúc ấy quản sự của thương hội Dương Hải đã yêu cầu người của thành Phỉ Hải thu hồi đất của Mặc Nguyệt. Nhưng không biết chuyện gì đã xảy ra, quản sự Vương của thành Phỉ Hải chịu trách nhiệm về việc này lại bế quan, nói là đang thời điểm quan trọng tấn cấp Nguyên Anh. Mà thương hội Dương Hải ở Phỉ Hải luôn luôn cường thế. Ngay cả thành chủ cũng phải cho bọn họ chút mặt mũi. Đối với Mặc Nguyệt một thương hội từ bên ngoài đến, bọn họ căn bản không để vào mắt. Thành Phỉ Hải mặc kệ, nhưng không ngờ bọn họ trực tiếp phái hai gã tu sĩ Nguyên Anh tới cửa.



Hai gã tu sĩ Nguyên Anh, một mình Ngu Nguyệt Hoa tuyệt đối không có cách nào ngăn cản được. Diệp Mặc âm thầm hạ quyết tâm, lần này trở về, bất kể thế nào cũng phải chế luyện một ít đan dược tu luyện cho tu sĩ Nguyên Anh, để Ngu Nguyệt Hoa sớm tấn cấp Hư Thần. Tuy nhiên Diệp Mặc không quá lo lắng. Dù sao với trận pháp do hắn bố trí ra, hai gã tu sĩ Nguyên Anh vẫn chả là gì.



- Nhưng điều khiến hai gã tu sĩ Nguyên Anh của thương hội Dương Hải không thể tưởng tượng được là một Tông Sư trận pháp Kiếp Biến tới bố trí trận pháp cho thành Phỉ Hải đang làm khách tại Mặc Nguyệt. Tiền bối Kiếp Biến kia biết hai gã Nguyên Anh này tới gây phiền phức cho Mặc Nguyệt. Ngay lập tức tiền bối đó đã phế Nguyên Anh hai người, ném toàn bộ ra ngoài.



Nữ tu kia nói tới đây, Diệp Mặc mới thở phào một tiếng. Tuy rằng hắn không biết vì sao tiền bối Kiếp Biến kia lại có quan hệ với Mặc Nguyệt. Nhưng hắn lại mơ hồ cảm giác được dường như điều này có liên quan đến trận pháp do hắn bố trí ra.



Người thanh niên thật thà chất phác kia nghe đến đó cũng lắc đầu lên tiếng trả lời:



- Những người đó thật sự là mắt chó nhìn người. Biết có tiền bối Kiếp Biến làm chỗ dựa cho Mặc Nguyệt, người chủ sự thương hội Dương Hải chẳng những không dám trả thù, ngược lại còn mang theo lễ vật tới cửa nhận lỗi.



Người tu sĩ áo đen rất ít nói chuyện kia lại trầm giọng nói:



- Các người không nên xem thường thương hội Dương Hải. Cho dù thương hội Ngạo Thành không mạnh như bọn họ. Nhưng tiền bối Kiếp Biến kia là người Nam An Châu. Chung quy ông ta không có khả năng ở lại thành Phỉ Hải mãi. Cho nên sau khi tiền bối Kiếp Biến kia đi rồi, Mặc Nguyệt vẫn có thể bị nguy hiểm. Cho dù bọn họ công khai động thủ, nhưng cũng có thể ngấm ngầm thu dọn Mặc Nguyệt từ bên ngoài tới này.



Diệp Mặc không nói được một lời, nhưng hắn lại đồng tình với những lời nói của tu sĩ áo đen này. Dựa vào một tu sĩ Kiếp Biến từ Nam An Châu tới làm chỗ dựa, hiển nhiên không phải là biện pháp tốt.



- Đúng rồi, chị Điềm, chị nói thử xem vì sao tu sĩ Kiếp Biến kia lại có quan hệ với Mặc Nguyệt được?



Người thanh niên thật thà chất phác kia bỗng nhiên giúp Diệp Mặc hỏi một câu mà hắn đã muốn hỏi từ lâu.



Nữ tu kia lắc đầu nói:



- Điều này thì chị cũng không biết. Nhưng chị khẳng định quản sự Vương của thành Phỉ Hải kia khẳng định biết chuyện này. Cho nên thời điểm thương hội Dương Hải tìm ông ta, ông ta liền lấy lý do bế quan. Chị nghe người ta nói, mỗi lần tiền bối Kiếp Biến kia đến Mặc Nguyệt, đều đi tới đi lui xung quanh Mặc Nguyệt.



Lúc này Diệp Mặc đã hiểu ra. Hiển nhiên tiền bối Kiếp Biến kia thích phương pháp bố trí trận pháp của hắn, muốn cùng hắn tham luận và nghiên cứu kiến thức về trận pháp. Chỉ có điều hắn luôn ở biển sâu không trở về mà thôi.



Biết Mặc Nguyệt được một tiến bối Kiếp Biến kỳ bảo vệ, thật ra Diệp Mặc có chút yên tâm. Hắn không ngờ được Mặc Nguyệt chỉ ở thành Phỉ Hải trong thời gian mấy tháng, đã trở thành kẻ thù của thương hội Dương Hả. Xem ra đám người Tô Tĩnh Văn đã phát huy đầy đủ khả năng buôn bán mà mình có thể. Nhưng các nàng nghĩ quá đơn giản. Nơi này không thể giống như Ninh Hải. Nếu như hắn ở Phỉ Hải, chắc chắn sẽ không gây ra náo động như thế.




Tu sĩ Trúc Cơ kia căn bản không dám nhìn sắc mặt Diệp Mặc, vội vàng đáp. Anh ta biết đắc tội người như thế, cuối cùng anh ta có lý, anh ta cũng sẽ chết.



- Cho tôi phòng riêng đắt nhất.



Nguyên tắc của Diệp Mặc căn bản chính là không cần tốt nhất, chỉ cần đắt nhất, điều này khiến hắn sắm tốt vai Nhị thế tổ. Tu sĩ Trúc Cơ kia cũng không dám nhìn hắn, chứng tỏ đến bây giờ biểu hiện của hắn vẫn không tồi.



Tuy nhiên cho dù một tu sĩ Trúc Cơ theo dõi hắn, hắn tin tưởng cũng không nhìn ra được điều gì. Hắn vốn tưởng rằng loại hội đấu giá thế này, chí ít phải có một tu sĩ Kim Đan ra tiếp đón.



- Phòng riêng đắt nhất cần một trăm nghìn linh thạch thượng phẩm. Tiếp theo...



Tu sĩ Trúc Cơ kia lập tức đáp lại. Anh ta biết loại phòng riêng đắt nhất chỉ có để xem, rất ít người thật sự muốn vào đó. Dù sao một trăm nghìn linh thạch thượng phẩm đối với tu sĩ Kim Đan mà nói đã là một tài sản tương đối lớn. Có tu sĩ Kim Đan lấy ra toàn bộ tài sản trên người, cũng không có nhiều linh thạch như vậy. Thậm chí đây còn là tu sĩ Kim Đan khá giàu có tại đây. Nếu là tu sĩ Kim Đan nghèo một chút, thậm chí trên người chỉ có một hai nghìn linh thạch thượng phẩm. Điều này cũng không có gì đáng ngạc nhiên.



Diệp Mặc khoát tay chặn lại, ngắt lời người tu sĩ Trúc Cơ này nói.



- Không cần tiếp theo. Đây là một trăm nghìn.



Nói xong Diệp Mặc lấy ra một túi trữ vật có chứa một trăm nghìn linh thạch thượng phẩm ném cho tu sĩ Trúc Cơ kia.



- Đừng lầm bầm, dẫn tôi tới phòng riêng nghỉ ngơi.



- A...



Tu sĩ Trúc Cơ kia ngẩn người ra một chút. Nhưng anh ta đã nhanh chóng kịp phản ứng.



- Được, được, mời tiền bối theo tôi cùng nhau đi vào.



Hội đấu giá lần này dành ra ba phòng riêng đắt nhất, chỉ vì muốn nâng cao cấp bậc của hội đấu giá mà thôi. Kỳ thật cũng không cho rằng sẽ có người chọn phòng riêng đắt nhất. Dù sao loại hội đấu giá như vậy còn chưa thu hút được những tu sĩ có trình độ cao. Nhưng tu sĩ Trúc Cơ này không thể tưởng tượng được, vị khách đầu tiên bước vào lại yêu cầu phòng riêng đắt nhất.



*Nhị thế tổ: chỉ những người cậy gia đình giàu có mà lên mặt, tiêu xài phung phí, có thể nói là một loại phá gia chi tử.