Thiếu Phu Bất Lương

Chương 100 : Tai nạn thể chất

Ngày đăng: 22:45 19/04/20


Bích Liễu vội bước tới rút khăn tay ra đưa sát mặt Vị Thiếu Quân, Hách Liên Dung vô cùng ngạc nhiên, “Ngươi làm sao vậy?” Hắn không phải đi tìm Bạch Ấu Huyên sao? Như thế nào có

thể quay trở về nhanh vậy, lại còn xuất hiện với hình dáng như vậy?

Vị Thiếu

Quân cầm lấy khăn tay, xanh mặt tức giận vô cùng, “Ta cũng muốn biết sao lại như vậy! Cái tên tiểu tử kia cư nhiên đẩy ta xuống nước, để ta bắt

được hắn thì hắn chết chắc rồi!” Vị Thiếu Quân vừa tức giận vừa vớ lấy

dây buộc tóc trên đầu, để mái tóc đã sớm ướt sũng rơi xuống, vừa giận

vừa vẩy vẩy nước vương trên tay mình, “Thật đúng là kẻ điên!”

Hách Liên Dung nghe mà cảm thấy kỳ lạ vô xùng, “Ai chứ?”

“Không biết, vô duyên vô cơ đẩy ta xuống nước!”

“Vô duyên vô cớ?”

Vị Thiếu

Quân gật đầu khẳng định, “Ta chính xác không hề biết hắn!” Hắn nói xong

nắm tay thật chặt, “Khiến cho ta bị bêu xấu trước mặt mọi người, cho dù

đem thành Vân Trữ này lật tung lên cũng phải tìm ra hắn!”

Lời này

nghe thật quen tai, Hách Liên Dung nghĩ nghĩ, giống như ngày bọn họ

thành thân vậy, Vị Thiếu Quân bởi vì sự kiện phân trâu kia mà đã từng

nói với nàng cùng một câu nói này, chẳng lẽ lại là tai bay vạ gió sao?

Tiểu tử này là tai nạn thể chất sao? (tai nạn thể chất: ý chỉ người luôn có duyên với những chuyện tai nạn tổn hại sức khỏe)

“Nấu nước,

ta muốn tắm.” Vị Thiếu Quân khi nói chuyện đã đem áo ngoài cởi ra vứt

cho Bích Liễu, ngồi trên chiếc ghế khắc từ đá trong viện căm giận thầm

hạ quyết tâm, “Ta nhất định…. Ôi chao?” Vị Thiếu Quân lúc này mới phát

hiện sự thay đổi của Thính Vũ hiên, đánh giá xung quanh một vòng, đột

nhiên bật cười, “Phòng tân hôn mới sao?”

“Chỉ thay đổi mái thôi.” Hách Liên Dung ngồi xuống đối diện hắn, “Là một cách tốt để lục xoát việc cất giấu đồ vật gì đó.”

“Có ý gì?” Vị Thiếu Quân vừa hỏi ra khỏi miệng đã thay đổi thành thái độ xem thường, “Đại nương cũng muốn làm chuyện này?”

“Không phải đại nương, là Nhị tỷ.” Hách Liên Dung đem mọi chuyện sau khi trở về nói đại khái cho Vị Thiếu Quân nghe, cũng chính là những lời lão phu nhân

nói với nàng.

Vị Thiếu

Quân càng nghe sắc mặt càng trầm xuống. Cuối cùng nghe được chuyện lão

phu nhân có ý để Hách Liên Dung tiếp quản vị trí đương gia, mày đã nhíu

chặt lại một chỗ.

Bích Liễu chấn động tinh thần. “Thiếu nãi nãi. Thật tốt quá!”

“Đi đi đi.

Xem náo nhiệt gì hả?” Vị Thiếu Quân tức giận đem Bích Liễu đuổi sang nơi khác, ngẩng đầu nhìn Hách Liên Dung thật lâu, dường như muốn từ trong
trước.

Rất nhanh

đã tới đại sảnh, Hách Liên Dung thấy Vị Đông Tuyết đã chờ ở đó, thấy bọn họ thì nhanh chóng bước tới, trên mặt không dấu nổi nét vui sướng. Hách Liên Dung nhéo nhéo tay nàng, nhỏ giọng: “Chính là bên kia có tin tức?”

Mắt đẹp của Vị Đông Tuyết liếc nhìn Hách Liên Dung một cái, thanh âm bị nén xuống

cực nhỏ, “Nhị tẩu, người ta rất là muốn tẩu giúp nha!”

Hách Liên

Dung cười trộm, nghĩ tới cũng không sai biệt lắm, lần này trở về, chuyện quan trọng nhất đó là đem Vị Đông Tuyết ra ngoài.

Tâm trạng

Vị Thiếu Quân cũng tốt lớn, vừa rồi vẫn còn nhắc tới muốn tìm cái tên

tiểu tử đẩy hắn xuống nước kia, hiện tại cũng không quên nói: “Không cần huynh sao?”

Vị Đông Tuyết cau cái mũi, “Lần trước huynh nói những lời đó vẫn còn khiến muội sợ, ai còn muốn huynh giúp!”

“Hắn nói cái gì?” Hách Liên Dung có điểm tò mò.

Vị Thiếu Quân cũng… ghé sát lại, hiển nhiên đã quên bản thân từng nói những điều gì.

“Nhị ca cực kỳ xấu xa, nói Trần công tử tương lai có thể sẽ trộm đồ cưới của muội,

còn có thể khiến muội ở trước mặt mọi người….”

“Này!” Vị Thiếu Quân chợt nhớ tới sự việc này, vội vàng mở miệng ngăn cản.

Hách Liên Dung nhìn hắn với vẻ mặt cổ quái, miệng lại cùng Vị Đông Tuyết nói chuyện, “ Trước mặt mọi người khiến muội làm sao?”

Vị Đông

Tuyết thì thầm bên tai Hách Liên Dung, “Cởi quần áo.” Vừa dứt lời, trên

mặt Vị Đông Tuyết đã ửng đỏ cả một mảng, “Còn hỏi muội nên như thế nào

có thể tha thứ hắn, loại chuyện như vậy sao có thể tha thứ? Nhị ca nói

những lời này khiến muội sợ lắm ấy, may mắn muội tới hỏi nương muội,

Trần công tử không phải người như vậy. Nếu phải…. nếu Trần công tử thực

sự sẽ đối xử với muội như vậy, muội đã sớm không còn mặt mũi sống trên

đời này rồi, còn nói cái gì có đồng ý tha thứ hay không.”

Ánh mắt Vị Thiếu Quân dại ra, “Muội nói với nương muội chuyện này rồi?”

Vị Đông

Tuyết căn cắn đôi môi nhỏ nhắn, còn thực sự gật đầu, “Nương muội cũng

nói, người làm ra loại chuyện như vậy quả thực không bằng cầm thú.”

Vị Thiếu

Quân tức giận, nhưng không dám cãi lại, lại nhìn thấy bộ dáng tựa tiếu

phi tiếu của Hách Liên dung, cảm thấy không được tự nhiên tới cực điểm,

nhanh như chớp chạy vào tiền sảnh, nếu không lại phải nói chuyện cùng

các nàng tiếp mất.