Thiếu Phu Bất Lương
Chương 102 : Thư từ trong cung (1)
Ngày đăng: 22:45 19/04/20
“Đây là….”
Hách Liên Dung có chút khó có thể diễn tả, kỳ thật trong quan hệ phu thê yếu tố sex là rất quan trọng, Hách Liên Dung để vấn đề này nói sau cùng chính bởi vì nó quan trọng nhất. Tuy nhiên, có thể
giải thích với Vị Đông Tuyết sao? Vừa rồi chỉ nói với nàng làm thế nào
để câu dẫn nam nhân, nàng đã đỏ mặt tía tai xấu hổ không nói lên lời,
hiện tại lại cùng nàng nói cái gì là sex? Không tốt lắm đi?
“Là bùa bình an sao?” Vị Đông Tuyết nghiêng cổ, nhìn trái nhìn phải cũng không thấy nó đâu.
“Đúng… đúng lắm!” Hách Liên Dung cười tới có chút chột dạ, “Để vợ chồng có thể
chung sống hòa thuận, phải cầu Bồ Tát phù hộ thôi!”
Vị Đông
Tuyết còn thật sự gật đầu, mặc dù mặt vẫn còn đỏ, ánh mắt đã lạc vào
trên giấy, giống như phải nhớ kỹ những phương pháp trên đó vậy.
Đột nhiên, một bàn tay ton lớn từ phía sau che lại hai mắt Vị Đông Tuyết, “Nhớ cái gì mà nhớ, không chút hữu dụng nào!”
Không chỉ
Vị Đông Tuyết hoảng sợ, Hách Liên Dung có chút kinh ngạc, quay đầu nhìn
lại, Vị Thiếu Quân đang đứng ngay phía sau Vị Đông Tuyết, không biết từ
lúc nào đã đi vào.
Vị Đông
Tuyết bất mãn cau mũi lại, “Nhị ca dọa người ta! Muội cảm thấy nhị tẩu
viết rất tốt, tương lai muội….” Sắc mặt vốn đã trắng nõn trở lại của
nàng chợt lại đỏ lên, “Tương lai muội sẽ làm như vậy.”
Vị Đông
Tuyết phải lấy hết dũng khí mới có thể nói ra lời này, Hách Liên Dung
ngượng ngùng, “Kỳ thật, cũng không nhất định đúng….”
“Cái gì
không nhất định?” Vị Thiếu Quân hai ngón tay cầm lên tờ giấy đặt trên
bàn, lại xem một lần nữa, cười nói nhỏ với Vị Đông Tuyết, “Căn bản là vô dụng! Nhiều điều như vậy, nhị tẩu muội đến một điều còn chả làm được,
muội còn tin nàng?”
“Uy! Cái gì một điều cũng không làm được?” Hách Liên Dung cướp lại tờ giấy, chỉ vào điều thứ nhất nói: “Này có đi? Ngươi hãm hại ta, chuyện đó chỉ hai
người chúng ta biết đúng chưa?”
“Cái gì…. Cái gì ta hại nàng!” Nói tới chuyện tranh luận, Vị Thiếu Quân lập tức phấn chấn, “Là ta cứu nàng!”
“Mặc kệ. Dù sao cũng phù hợp điều thứ nhất đi?”
Vị Thiếu Quân suy nghĩ hồi lâu, cũng gật đầu. Hắn thật đúng là chưa từng cùng người khác nói qua.
Dung gượng cười gật gật đầu, kỳ thật nàng xem bộ dáng vừa rồi của Vị
Thiếu Quân thật chẳng giống như nghĩ ra biện pháp gì, giống như là chạy
trối chết, dù sao cũng bị người ta vạch trần chuyện ngu ngốc mà, cư
nhiên ngốc đến mức ngay cả làm thế nào cầu xin người khác tha thứ cũng
không biết…. Tuy nhiên cũng đừng nói nàng không cho Vị Thiếu Quân cơ
hội, nàng vẫn chờ Vị Thiếu Quân trở về, tốt nhất là mang về biện pháp dễ dàng. Kết quả, cả buổi sáng trôi qua, Vị Thiếu Quân không hề có động
tĩnh nào, thẳng cho đến trước giờ cơm chiều, Hách Liên Dung mới nhụt chí vỡ đầu mình, “Thật ngốc! Thật đúng là quá tin tưởng hắn!”
Gọi Bích
Liễu, đang chuẩn bị xuất phát đi tới đải sảnh dùng cơm, Hách Liên Dung
chợt nghĩ tới một chuyện khác. Bởi vì chuyện của của Bạch Lan khiến cho
nàng phân tâm, nàng cho tới bây giờ mới phát hiện, hôm nay nàng thế
nhưng lại nhàn rỗi cả ngày.
Nàng vốn
tưởng rằng sau khi lão phu nhân lộ ra ý tứ kia, thường thường sẽ giúp
nàng chuẩn bị tốt một chút để tiếp nhận chức vụ, ai ngờ thật sự bị Vị
Thiếu Quân nói đúng, xem ra lão phu nhân đối với chuyện đương gia thật
sự không vội.
Tuy nhiên nếu lão phu nhân không vội, vì sao còn có hành động này?
Hách Liên
Dung phát hiện bản thân bắt đầu quan tâm, quên đi đầy đầu suy nghĩ, mang theo Bích Liễu đi ra Thính Vũ hiên, đi thẳng về phía đại sảnh, liền
thấy Vị Thiếu Quân ở cách đó không xa chờ mình.
“Liên Dung, cho nàng xem đồ tốt.” Vị Thiếu Quân không nói hai lời kéo Hách Liên
Dung quay về Thính Vũ Hiên, đóng cửa phòng ngăn Bích Liễu ở bên ngoài,
thần bí từ trong lồng ngực lấy ra một quyển sách đưa cho Hách Liên Dung, mang vẻ mặt xấu xa cười nói: “Chỉ cần có nó, hoàng thượng chắc chắn đối với Bạch Lan sẽ có thêm vài phần kính trọng.”
“Cái gì
vậy?” Hách Liên Dung nhìn quyển sách bìa lam chả có gì đặc biệt kia,
trên bìa sách cũng không có tên sách, tùy tay lật xem một cái mà thôi,
tranh minh họa bên trong màu sắc rực rỡ khiến cho Hách Liên Dung bị sặc
nước miếng, khụ nửa ngày mới đem sách gập lại, sắc mặt đỏ ửng nói: “Đây
là biện pháp của ngươi? Đông cung đồ?”