Thiếu Phu Bất Lương
Chương 107 : Bí tịch “gây họa”
Ngày đăng: 22:45 19/04/20
Vị Thiếu Quân chỉ chỉ vào Vị Đông Tuyết rồi nhìn trái ngó phải tìm xe, Vị Đông Tuyết ngơ ngác: “Làm sao vậy?”
Hách Liên
Dung vẫn chưa nói ra suy đoán của bọ họ với Vị Đông Tuyết, để trấn an
nàng liền tùy tiện ậm ờ cho có lệ, trong lòng vẫn luôn để tâm đến hành
vi của Vị Thiếu Dương. Hắn biết Vị Thủy Liên mỗi ngày gần như cùng lúc
xuất môn đến Vị Tất Biết với hắn nên mới kiên quyết muốn tiễn bọn họ đi
một đoạn như vậy, mà chuyện Trân nương có lẽ hắn cũng đã sớm biết rồi.
Có điều
Hách Liên Dung cũng không lo lắng về những chuyện hắn đã biết, Vị Thiếu
Quân có lẽ cũng nghĩ vì là Vị Thiếu Dương nên mới thả lỏng như vậy.
Mấy người
bọn họ lại lên một chiếc xe ngựa khác đi đến thẳng nhà Trân nương, Trân
nương gặp bọn họ thì vô cùng mừng rỡ, kéo Vị Đông Tuyết đi chuẩn bị cơm
canh, nhát định giữ Vị Thiếu Quân cùng Hách Liên Dung ở lại ăn cơm rồi
mới lại đi. Hách Liên Dung cũng không từ chối nhiều, chờ dùng bữa trưa
xong, Vị Thiếu Quân để Vị Đông Tuyết tự mình về nhà rồi cùng Hách Liên
Dung đến chỗ Tôn đại phu đã từng chẩn bệnh cho Trân nương, trắc mắc về
những điều trong quyển bí tịch sinh con.
Chờ sau khi xong xuôi hết mọi thứ, không ngừng tìm hiểu những vật tránh thai rồi
một đống những phương pháp điều chế gì mà ‘canh bách tử thiên tôn’, Hách Liên Dung mới cùng Vị Thiếu Quan rời khỏi hiệu thuốc của Tôn đại phu.
Vị Thiếu
Quân vừa đi vừa không cam lòng nói: “Cái lão già đó đúng là không biết
xấu hổ, chưa hiểu rõ đầu đuôi đã bắt ta phải tiết chế, ta tiết chế cái
đầu lão ấy!”
Hách Liên
Dung vừa nghĩ lại Tôn đại phu khuyến cáo bọn họ đồng phòng cần phải tiết chế thì không khỏi đỏ mặt bật cười: “Chúng ta cầm đến một quyển bí tịch như vậy, chẳng trách bị người ta hiểu lầm.”
Thấy Vị
Thiếu Quân nửa ngày không hé răng, Hách Liên Dung liền quay sang nhìn nở nụ cười hỏi hắn: “Huynh…huynh sao lại đỏ mặt thế kia?”
“Có nàng
mới đỏ mặt í!” Vị Thiếu Quân theo bản tính độp lại một câu rồi lấy tay
quạt quạt liên tục: “Chưa gì đã đến lập hạ, trời nóng quá.”
Thật ra
không phải hắn đỏ mặt mà là tai đỏ ửng lên, Hạch Liên Dung không nhịn
Vệ Vô Hạ
cười híp mắt: “Ai nói là không phải ư?” Nói rồi lại nhìn về phía Hách
Liên Dung: “ Chị dâu đã lâu không gặp?” “Vẫn rất khỏe, không phiền ngươi nhớ thương.” Không đợi Hách Liên Dung trả lời Vị Thiếu Quân đã thay
nàng đáp lại hắn.
Thái độ của Vị Thiếu Quân mọi người trong đại sảnh đều nhìn cái đã hiểu, trừ Hách
Liên Dung. Hách Liên Dung vẫn cho rằng vì hắn không vừa mắt với Vệ Vô
Hạ, còn Vị Thiếu Dương lại nhìn thấy rõ ngữ khí bảo hộ **, trong lòng
vẫn tự an ủi nhưng không khỏi có chút buồn bã, tự giễu cười.
Hắn có tư
cách gì để tự an ủi trong lòng đây? Một chút cũng không có, thế
nhưng…đôi vòng tai kia chỉ sợ không còn giữ cho mình được bao lâu nữa.
“Vệ công tử sao lại tới Vân Trữ?” Vị Thiếu Quân thất lễ, Hách Liên Dung cũng không
thể thất lễ theo hắn, mời Vệ Vô Hạ ngồi xuống rồi mới hỏi.
“Ân công có điều không biết chứ.” Vệ Vô Hạ cho rằng Hách Liên Dung nói suông nên cứ gọi nàng là ân công.
Hách Liên Dung bật cười: “Vô…”
“Đã gọi là
ân công rồi.” Vị Thiếu Quân cắt đứt lời nói của Hách Liên Dung rồi mới
hướng về phía Vệ Vô Hạ: “Tri ân dài lâu mới là hành vi của quân tử.”
Vệ Vô Hạ gật đầu: “Vậy Vị huynh là tướng công của ân công, vậy Vô Hạ nên gọi là…ân công công rồi.”
Khóe mắt Vị Thiếu Quân không ngừng co giật, Hách Liên Dung thì suýt sặc mà chết,
bản lĩnh của Vệ Vô Hạ không hề kém so với Vị Thiếu Quân.
Vệ Vô Hạ
vẫn cười rất vô tội, tiếp tục nói với Hách Liên Dung: “Tại hạ vốn tới
đây du lịch, lần trước trở về nhà gửi thuốc cho bà nội sau đó ta lại đi
tiếp, nghe nói Vâm Trữ sắp tới tổ chức cuộc thi hoa khôi, Vô Hạ thứ nhất vì nghe danh mà đến, thứ hai là lúc đó các thương gia giàu có tụ hợp
biết đâu lại có thể làm được vài vụ buôn bán lớn, bởi vậy nên mới đến.”
“Cuộc thi
hoa khôi?” Hách Liên Dung nói câu này thì liếc nhìn Vị Thiếu Quân, sao
lại chưa từng nghe hắn nói đến? Với tích cách náo loạn của hắn thì
chuyện như vậy đã sớm vị khơi ra rồi.
Vị Thiếu Quân cũng sửng sốt, cuộc thi…hoa khôi? Hắn hoàn toàn quên mất còn có việc này nữa.