Thiếu Phu Bất Lương

Chương 114 : Đại hội hoa khôi (7)

Ngày đăng: 22:45 19/04/20


Bạch Ấu Huyên đi đến trước mặt Hách Liên Dung: “Vị phu nhân hữu lễ”

Tiến thối có độ, khiêm cung có lễ, Hách Liên Dung cười cười “ Không cần khách khí”



Bạch Ấu Huyên lúc này mới đứng thẳng dậy,

yên lặng đi qua một bên. Hách Liên Dung cùng Bạch Ấu Huyên kết giao

không nhiều lắm,vẫn nghĩ phẩm tính người trong thanh lâu có vấn đề, cái

gì thiên tính tinh khiết, thiện lương đa phần là giả vờ, hôm nay nhìn

thấy Bạch Ấu Huyên, loại cảm giác này thật khác xa.

“Kế tiếp đi như thế nào?” Hách Liên Dung nhìn xem Vị Thiếu Quân, “Muốn đi lên sao?”

Vị Thiếu

Quân gật gật đầu, làm đầu tàu gương mẫu đi trước “Không xa chỉ chừng một khắc lộ trình, tới rồi ta sẽ nói cho các ngươi tình báo mà Phương Đại

Thiếu tìm về, quả thật phấn khích cực kỳ.”

Vị Thiếu

Quân đi một mạch tới trước, được một đoạn xa mới chợt nhớ quay trở về

mang lấy túi của Bạch Ấu Huyên. Bạch Ấu Huyên vội vàng từ chối, khoé mắt nhìn Hách Liên Dung, thấy nàng trên mặt không có gì khác thường mới yên lòng. Vị Thiếu Quân cũng không khách khí, không cần hắn lấy hắn liền

thật sự không cầm, cho tới cuối cùng Hách Liên Dung dọc đường đi hỏi

Bạch Ấu Huyên vài lần có mệt hay không, Bạch Ấu Huyên tuy rằng cười lắc

đầu, nhưng cẩn thận nhìn xem, bên gáy đã lấm tấm mồ hôi, hơi thở cũng có chút hỗn loạn.

Ngẫm lại,

như thế nào không có phiền luỵ được? Vị Thiếu Quân nói một khắc lộ

trình, đại khái là đúng với sức lực của hắn, sức chân nữ nhân trời sinh

đã yếu hơn, huống chi là hai nữ nhân bình thường căn bản không có vận

động gì, bảo các nàng dạo phố mua đồ vật này nọ còn được, bảo các nàng

leo núi, còn mặc váy dài, đúng thật là là làm khó các nàng.

Thềm đá

trải dài dường như nhìn không thấy điểm kết thúc, sau hai khắc rốt cục

thấy một toà biệt viện ở phía trước, Hách Liên Dung thở mạnh một hơi,

quay đầu nhìn xem Bạch Ấu Huyên, đã sớm mệt chết,tóc mai ướt sũng mồ hôi dán vào hai bên gò má. Môi cũng có chút trắng bệch.

“Có mệt hay không?”

Bạch Ấu Huyên lau lau mồ hôi trên trán, hướng Hách Liên Dung cười cười, tiện đà lắc đầu, “ Không sao, tiếp tục đi thôi”

Môi Hách

Liên Dung giật giật, nhìn biệt viện ở trước mắt liền không nói gì nữa,

đuổi tới bên cạnh Vị Thiếu Quân lườm hắn một cái. “Chọn địa phương cũng

không chọn nơi nào dễ đi, mệt chết người!”

Vị Thiếu

Quân đi theo các nàng lâu vậy rồi, sớm đã không còn kiên nhẫn. Đang muốn cãi lại. Hách Liên Dung cước bộ đã nhanh hơn, vượt qua hắn đi phía
nói?”

Lời này nói ra thật có lý, cô nương cạnh tranh cũng thực tàn khốc, đương nhiên tài

cao sẽ thắng, cho nên người ta không nghiên cứu không được, dù sao còn

muốn treo biển hành nghề tiếp khách, không phải ai cũng như Bạch Ấu

Huyên có vận khí tốt vậy, bị bao hạ không cần xuất đầu lộ diện bên

ngoài, hầu hạ nhiều khách nhân, không có cạnh tranh, tài nghệ đương

nhiên điệu thấp hơn người khác.

Nghe Bạch Ấu Huyên nói vậy Vị Thiếu Quân há hốc mồm, là hắn không suy nghĩ thấu đáo, làm hại người ta?

Hách Liên

Dung nói: “Nghe Bạch cô nương nói vậy, có phải có chủ ý khác hay không?

Không theo biễu diễn vũ- nhạc- ca ba phương diện này?”

Bạch Ấu

Huyên hít một tiếng, mang theo chút cười khổ gật đầu, “Ấu Huyên… cũng có am hiểu một dạng kĩ. Thỉnh cả hai chờ, Ấu Huyên đi làm chút chuẩn bị”

Ấu Huyên

nói xong ôm lấy túi ra khỏi phòng, Hách Liên Dung cùng Vị Thiếu Quân mắt to trừng mắt nhỏ nửa ngày, Hách Liên Dung nhịn không được hỏi: “Nàng có tuyệt kỹ gì?”

Vị Thiếu Quân suy nghĩ nữa ngày, lắc đầu, “bình thường cũng chính là xướng khúc, đàn tranh, khiêu vũ…còn có cái gì a?”

Hách Liên Dung bĩu môi, “Ít nhất còn có giống nhau.”

“A?” Vị Thiếu Quân lại nghĩ nửa ngày, “Cái gì a?”

Còn có xxoo a! Bất quá lời nói này có điểm rất chói tai, Hách Liên Dung còn không có phúc hậu đến trình độ này.

Đợi nửa

ngày, cũng không gặp Bạch Ấu Huyên trở về, Vị Thiếu Quân có điểm ngồi

không yên, Hách Liên Dung ấn hắn ngồi xuống ” ngươi chờ, ta đi xem nàng”

Hách Liên

Dung ra khỏi phòng, tìm hạ nhân hỏi hỏi, liền hướng tới biệt uyển phòng

bếp mà đi, trong lòng có chút kỳ quái, chẳng lẽ là đói bụng? chạy tới

phòng bếp làm gì?

“Bạch cô

nương?” Thời điểm Hách Liên Dung đến phòng bếp, Bạch Ấu Huyên đang ngẩn

người, có chút bất đồng, hai tay dính đầy bột mì.

Hách Liên Dung càng cảm thấy kinh ngạc, đây là để làm chi? Không tìm được đồ ăn tính chính mình động thủ?

Bạch Ấu Huyên hồi phục tinh thần lại, gặp ngay Hách Liên Dung đứng ở cửa, không quá tự tại cười cười, sau đó tiếp tục nhồi bột.

Hách Liên Dung vào phòng bếp, kỳ quái hỏi: “Ngươi đang làm gì?”

Bạch Ấu Huyên nhẹ nhàng cắn môi dưới, “Ấu Huyên am hiểu tài nghệ, đó là làm chút mì.”

Hách Liên Dung ngốc lăn, làm mì? Cái này có thể tham gia cuộc thi hoa khôi sao? Tranh tài mị lực?