Thiếu Phu Bất Lương

Chương 125 : Đưa ra lựa chọn (6)

Ngày đăng: 22:46 19/04/20


A Văn gật gật đầu, “Là một công tử họ Vệ gọi tam gia tới, Vệ công tử tối hôm qua cũng cùng theo tới.”

“Họ Vệ?” Vị Thiếu Quân nghĩ nghĩ, “Vệ Vô Hạ?”

A Văn lên tiếng, tiểu thiếu gia kia ở bên cạnh lại chờ không kịp, “Này! Các ngươi có đánh nữa hay không hả?”

Vị Thiếu

Quân làm gì còn tâm trạng mà phản ứng lại hắn! Xem ra đêm qua khẳng định đã có chuyện gì mà hắn không biết đã xảy ra, vì thế khoát tay ngăn lại, “Không đánh, không thèm để ý đến ngươi.”

Hắn nói

xong thì đi vào trong Đoàn Tụ các, muốn tìm tú bà hỏi rõ mọi chuyện,

tiểu thiếu gia kia bước từng bước tới ngăn hắn lại, “Đứng lại! Đêm qua

vị hoa khôi cô nương kia bị người mang đi đâu?”

Vị Thiếu Quân nghe xong lời này mới hiểu được, cái vị này đã đem mình nghĩ thành Vị Thiếu Dương.

A Văn tiến

lên nói với tiểu thiếu gia kia: “Vị công tử này nhận lầm người rồi,

người đêm qua là tam gia, còn vị này là nhị gia, bọn họ là huynh đệ sinh đôi.”

Người nọ

đầu tiên là không tin, rồi lại nhìn Vị Thiếu Quân, gật đầu nói: “Cũng

đúng nha, ta nói thế nào có thể ra tay với kẻ thô lỗ đâu? Ngay hôm qua

cũng không bỉ ổi như vậy!”

Vị Thiếu

Quân thật sự mặc kệ hắn, xoay người bước vào cửa lớn, người nọ cũng muốn theo sau tiến vào, bị văn võ song toàn ngăn lại, “Xin lỗi, tiểu điếm

còn chưa mở cửa, qua buổi trưa công tử lại ghé thăm đi.”

Tiểu thiếu gia kia được nuông chiều thành thói, không hiểu cái gì gọi là cự tuyệt, cao giọng nói: “Hắn ta thì sao….”

Lời còn chưa dứt, cửa lớn Đoàn Tụ các đã bị đóng lại từ bên trong, đem hắn ngăn lại bên ngoài.

Vị Thiếu Quân đi thẳng một mạch vào Đoàn Tụ các, lên lầu hai, đi thẳng vào phòng lớn nhất, nhấc chân đá văng cửa ra, “Tần ma…”

Tầm ma ma

còn chưa kịp thức dậy, ở sau rèm mắng một câu, rồi mới nhô đầu ra, thấy

là Vị Thiếu Quân thì liền thay đổi thành sắc mặt tươi cười. “Thì ra là

nhị thiếu gia. Sao lại tới sớm như vậy?”

“Ít cùng ta nói xàm!” Vị Thiếu Quân cực kỳ không kiên nhẫn. “Ấu Huyên sao lại thành ra thế này?”

“Yêu…” Tần

ma ma theo thói quen nở nụ cười của tú bà, cũng không mặc ngoại sam, chỉ mặc một chiếc áo lót đứng lên, cố ý vô tình phô bày bộ dáng chưa hề

xuống sắc của mình. “Ấu Huyên… tối hôm qua không phải đã được nhị thiếu

chuộc thân rồi sao?”

“Chuộc thân?” Vị Thiếu Quân hơi nhíu nhíu mi. “Tối hôm qua người tới là Thiếu Dương. Ngươi không thể không biết.”

“Ha, nhị
Nhưng hiện

tại hắn lại làm không được điều hắn nghĩ, cho nên vừa nãy hắn do dự, hay là cho nàng rời đi? Hay là nên đuổi theo nàng?

Hiện tại

không cần do dự, bởi vì xe ngựa chở Bạch Ấu Huyên đã đứng ngoài cửa

thành, Đinh Lan đứng ở dưới xe, lo lắng nhìn về phía cửa thành

Vị Thiếu

Quân nhảy xuống xe ngựa, Đinh Lan kinh hỉ kêu một tiếng, Bạch Ấu Huyên

lập tức vén màn lên, thấy Vị Thiếu Quân cũng cực kỳ kích động, ngay cả

nói cũng nói không được đầy đủ.

” Ngươi…… Ngươi thực sự đến đây?”

Vị Thiếu

Quân không nghĩ tìm hiểu xem trong câu nàng nói ngoài kinh hỉ thì có bao nhiêu ý tứ, chỉ cần đừng làm cho nàng hiểu lầm là được,” Ta đến tiễn

ngươi.”

Bạch Ấu Huyên muốn xuống xe cũng bị bất động, Đinh Lan giật mình, nói lớn:” Nhị thiếu gia, ngươi, ngươi nói cái gì a……”

” Hai năm, ta hy vọng ngươi tìm được một nơi gửi gấm thật tốt.” Vị Thiếu Quân thanh âm thản nhiên, nghe không ra gì cảm xúc.

Bạch Ấu

Huyên nhìn hắn, một lúc lâu sau cũng không nói. Kỳ thật nàng muốn nói

cái gì, hai năm, tâm ý của mình hắn không hiểu sao? Vẫn là theo lời của

Thiếu Dương mà làm, hắn cùng với phu nhân cảm tình sâu đậm, không hy

vọng có người chen chân? Hay là là…… Hắn căn bản cho rằng nàng không

xứng đáng cho hắn đáp lại? Hắn hy vọng nhìn đến nàng tìm được một nơi

tốt sao? Thật sự là thiên đại chê cười! Hắn bao nàng hai năm a! Nàng

muốn đi đâu tìm quy túc!

Bất quá

hiện tại nói, có phải hay không đã muốn bỏ lỡ? Nếu chính mình thổ lộ sớm một chút, trước khi hắn thú thê liền nói với hắn tâm ý của mình, có thể hay không sẽ khác đi? Nghĩ đến đây, Bạch Ấu Huyên buồn bã cười, thật sự quá muộn.

Hách Liên

Dung nói đúng, chính mình luôn luôn tại chờ, chờ người khác tới hỏi

chính mình mệt mỏi không, muốn hay không dừng lại nghỉ ngơi một chút,

vĩnh viễn hy vọng người khác đoán được ý nghĩ của chính mình, vĩnh viễn

không muốn làm người thứ nhất đưa ra ý kiến…… Người như vậy, làm sao có

được thứ mình muốn?

” Ngươi…… có từng nghĩ tới…… muốn nạp ta làm tiểu thiếp?”

Đây đại khái là điều mà Bạch Ấu Huyên nhiều năm qua nghĩ, lần đầu tiên hỏi ra tiếng lòng của mình.