Thiếu Phu Bất Lương

Chương 141 : Công việc yêu thích (3)

Ngày đăng: 22:46 19/04/20


Vị Thiếu Quân hừ một tiếng đáp: “Làm người

mà nay thế này mai thế khác chẳng có gì hay ho cả, đã mở tửu lâu thì cứ

tập trung kinh doanh thôi, còn động chạm đến đồ cổ làm gì, như ngươi đó, rõ ràng muốn che giấu thân phận, giả danh thương gia buôn bán trà,

chẳng ra làm sao hết!”



Vệ Vô Hạ vẫn khẽ cười, tuyệt nhiên không bởi những lời châm chọc của Vị

Thiếu Quân mà nao núng: “Thân phận của ta đích xác là một thương gia

buôn trà, còn về những cái khác, xin Vị huynh thứ lỗi, quả thật tại hạ

không muốn tiết lộ.”



Vị Thiếu Quân lại thích phong cách phóng khoáng này của Vệ Vô Hạ nên

cũng không tiếp tục bới móc mà chuyển sang vấn đề khác: “Không phải nói

muốn đi tìm vị đầu bếp hoàng cung ẩn cư kia sao? Hôm nay đi luôn đi.”



Hắn nói xong liền nhanh chóng kí kết mấy tờ khế ước rồi vào phòng đưa cho Hách Liên Dung: “Tối nay ta sẽ cố gắng về sớm hơn.”



Hách Liên Dung trong phòng nghe cuộc đối thoại giữa hai người họ cũng

nảy sinh hoài nghi với thân phận của Vệ Vô Hạ, có điều nàng cũng là

người có chút thấu tình đạt lý, ai chẳng có bí mật không muốn tiết lộ,

chuyện người ta không muốn công khai chẳng nên cưỡng cầu. Có điều nàng

cũng không để mặc Vị Thiếu Quân cứ thế mà đi liền tiến lên nắm lấy tay

hắn: “Ta có chuyện muốn…”



Vị Thiếu Quân cười xấu xa ấn nhẹ lên cánh môi nàng một nụ hôn: “Yên tâm, sẽ không về muộn nữa đâu, hôm nay nhớ chuẩn bị sẵn nước tắm.”



Hách Liên Dung hơi xấu hổ, lúng túng, Vệ Vô Hạ vẫn còn ở ngoài phòng đó, không biết có bị hắn nghe thấy hay không, nàng đẩy đẩy hắn sẵng giọng

nói: “Ta muốn nói chàng liệu có nên cân nhắc lời Vệ Vô Hạ nói hay

không?”



Vị Thiếu Quân nhíu mày: “Nàng cũng không muốn ta mở tửu lâu?”



“Ta chỉ muốn chàng vui vẻ mà thôi.” Hách Liên Dung lại bước đến ôm chặt

hắn, đầu dựa vào tấm lưng vững chãi của hắn: “Nhân sinh* ngắn ngủi, nếu

đã xác định được công việc mình yêu thích phải lập tức đi làm ngay, nếu

không bỏ lỡ mất rồi, nhất định sẽ hối hận cả một đời. Nhất là việc đã

từng bỏ lỡ một lần, đừng lại lần nữa để nó trôi đi.” (* Nhân sinh: cuộc

đời, đời người)



Vị Thiếu Quân cũng không phản bác lại, chỉ ngẫm nghĩ một hồi lâu, cuối cùng mới gật đầu: “Để ta suy nghĩ thêm đã.”


thấy rõ địa vị của mình, có một số việc vì mềm lòng mà xử lý không dứt

khoát cũng không tốt, cũng chẳng ai cảm động trước tấm lòng của cháu

đâu.”



Lão phu nhân nói đến đây là đã thể hiện rõ ý dạy bảo, Hách Liên Dung ấm

ức mím chặt môi những vẫn ngoan ngoãn gật đầu, đến lúc rời chỗ lão phu

nhân mới trầm mặt dặn dò Bích Liễu: “Báo cho mấy người nhị tiểu thư phái đến Vị Tất Tri biết sau khi bọn họ đến nhận tiền công không cần ở lại

Vị phủ nữa, tìm người biết ăn nói chất vấn bọn họ trước mặt mọi người

trong nhà nhận được bao nhiêu bạc để nhận lời đi làm nội ứng, ở Vị phủ

vài năm cũng chưa thấy được sự tận trung báo đáp, nay người ngoài mới

đến đã vội vàng bợ đỡ, cấu kết, cũng không biết ai mới là chủ nhân của

bọn hắn!”



Bích Liễu hơi cau mày: “Thiếu phu nhân, nói vậy có hơi quá không? Đuổi

mấy người đó đi coi như xong, đâu cần phải tát thẳng vào mặt nhị tiểu

thư như vậy?”



“Ngươi không nghe bà nội dạy không được mềm lòng, lằng nhằng không dứt

khoát hay sao!” Hách Liên Dung nói đến đây lại nổi nóng, không biết là

giận bản thân không thể làm chức đương gia hay giận mình không muốn làm

nhưng vẫn phải đi gánh lấy cái tiếng kẻ ác, “Nếu đã muốn vạch mặt nhau

như vậy, sao không dứt khoát luôn cho xong! Bà nội vẫn còn có thể đóng

vai người tốt trước mặt nhị tỷ, còn kẻ xấu ta đây phải gánh hết vậy!”



Bích Liễu lo lắng nhìn ngó xung quanh, không thấy có ai qua đây mới thở

phào: “Nô tỳ biết thiếu phu nhân bức xúc lắm rồi, chuyện này đến tai Mộ

Dung cô nương kia không khéo cô ta lại càng thêm oán hận sâu sắc với

người, có điều dù gì thiếu phu nhân vẫn là đương gia của Vị phủ, nghĩ gì làm gì vẫn phải lấy Vị phủ làm trọng, đối với người ngoài mang tiếng

xấu, nhưng đối với người trong phủ lại lấy được uy danh đức cao vọng

trọng.”



Hách Liên Dung thấy vô cùng chua xót trong lòng, một lúc lâu vẫn nghẹn ứ không nói được gì. Nàng biết mình không hợp với chức đương gia này, Vị

Thiếu Quân cũng từng nói vậy, nhưng dù gì cũng chỉ là bản thân cùng

chồng mình tự hiểu, như hôm nay vậy, lão phu nhân lại lần nữa uyển

chuyển nhắc nhở, nhưng giọng điệu không khỏi khiến nàng càng thêm phiền

não. Tựa như một món đồ chơi khiến người ta chán ngấy, bị mình hắt hủi

xem nhẹ, nhưng cuối cùng vẫn là của mình mà thôi. Người ngoài nhìn vào

khó được một câu khen ngợi, nhưng bản thân lại vẫn phải tùy tình hình mà nỗ lực không ngừng.