Thiếu Phu Bất Lương

Chương 143 : Công việc yêu thích (5)

Ngày đăng: 22:46 19/04/20


“Cô câm mồm! Liên quan gì đến cô!” Giọng nói của Vị Thiếu Quân đầy tức tối, sắc mặt cũng không tốt lắm: “Bích Liễu, đuổi cô ta đi!”



Mộ Dung Phiêu Phiêu mấp máy môi như còn muốn nói nữa nhưng cũng đành

nhẫn xuống: “Cô ta là vợ của huynh, bất kể nhân phẩm cô ta như thế nào,

huynh bảo vệ cô ta cũng là đúng, ta không nói nhiều với huynh nữa, ta đi đây!”



Hách Liên Dung lúc này vẫn đang sững sờ ngạc nhiên, không hơi sức đâu

chú ý đến mấy chuyện khác, nàng nói muốn Vị Thiếu Quân cùng Vị Thiếu

Dương quản lý tốt Vị Tất Tri là bởi trong lòng nàng đã có ấn tượng sâu

sắc như vậy, Vị Thiếu Quân vấp ngã ở Vị Tất Tri đương nhiên cần phải

đứng dậy từ đó, cũng không ngờ hắn lại có dự định khác, có điều hiện tại xem ra là nàng sai rồi.



“Sao vậy? Chàng không hề muốn quay lại Vị Tất Tri hay sao? Muốn tự mình bắt đầu lại từ công việc khác ư?”



Vị Thiếu Quân khẽ gật đầu, chợt có chút xấu hổ cười cười: “Ta không ngờ ý của nàng là muốn ta quay về Vị Tất Tri.”



“Ta chỉ …” Hách Liên Dung cười gượng, cũng không muốn giấu diếm suy nghĩ trong lòng liền nói thẳng vấn đề với hắn: “Ta chỉ cảm thấy chàng nên

bắt đầu lại từ Vị Tất Tri, nên chứng minh cho mấy người kia thấy chàng

không phải khác biệt vì mang thân phận người thừa kế, mà chàng khác biệt bởi tài năng của mình.”



Vị Thiếu Quân cứ ngẩn ra nghe, từ đầu đến cuối cũng không lên tiếng,

Hách Liên Dung lại nói tiếp: “Hơn nữa Vị Tất Tri đã có quy mô vô cùng to lớn, chàng có tài năng, chỉ có điều nếu chàng muốn tạo dựng thương hiệu mới, mười năm, hai mươi năm…không biết phải qua bao nhiêu năm nữa chàng mới phát triển được ngang bằng với Vị Tất Tri.”



Vị Thiếu Quân gật đầu, cười gượng gạo: “Nàng nói cũng đúng. Ta thường

hay nôn nóng, xốc nổi, ta… ta sẽ nghĩ lại.” Nói rồi hắn hôn Hách Liên

Dung một hồi: “Muộn quá rồi, nàng mau ngủ sớm đi, tối nay ta sẽ không

làm phiền nàng nữa.”



Hắn tiếp nhận ý kiến của Hách Liên Dung, rồi lại tỏ ra ân cần quan tâm

không muốn làm phiền nàng nhưng như vậy lại khiến Hách Liên Dung càng

thêm bất an.



Có thật là hắn tiếp nhận được ý kiến của nàng không? Ý kiến của riêng

nàng liệu có thật sự thích hợp với hắn hay không? Trở về Vị Tất Tri lần

này không phải với thân phận của một người làm công mà là một quản lý
lông bông mãi như vậy đâu, giờ đã yên bề gia thất cũng trưởng thành hơn

hẳn, quay về Vị Tất Tri cũng là việc sớm hay muộn mà thôi!”



“Chỉ hi vọng lần này nó không như lần trước, chẳng làm nên trò trống gì

hết, đến lúc đó lại gây phiền toái cho Thiếu Dương!” Đại phu nhân Nghiêm thị vẫn luôn im lặng đột nhiên lãnh đạm buông ra một câu như vậy, đoạn

thời gian này bà ta vừa làm đương gia vừa giả bệnh, như vậy cũng thật

mệt!



“Sao có thể thế được!” Vị Xuân Bình cười haha nói: “Mẹ, vốn dĩ Vị Tất

Tri là truyền lại cho Thiếu Quân, tuy rằng cuối cùng lại truyền cho

Thiếu Dương nhưng dù gì người ta cũng là hai anh em cùng một mẹ sinh ra, đệ ấy sao có thể không quan tâm đến.”



Hách Liên Dung ngồi im lặng một lúc rồi đứng lên cáo từ: “Bà nội, cháu

còn một số việc cần giải quyết xin được đi trước mọi người!”



Đùa kiểu gì vậy? Bà chị Vị Xuân Bình này đúng là cố ý đúng không? Chị ta nói như vậy, đại phu nhân không tức mới là lạ. Còn có Ngô thị nữa,

haiz, huynh đệ Vị Thiếu Quân cùng một mẹ sinh ra, cùng tạo nên tương lai tốt đẹp cho Vị Tất Tri, vậy Vị Thiếu Huyên thì sao?



Lúc Hách Liên Dung rời đi thì lại gặp được Mộ Dung Phiêu Phiêu, cô ta

đang dùng ánh mắt kiểu đấng tối cao nhìn nàng. Hách Liên Dung cũng không muốn vấp phải phiền phức nữa nên cũng không nói lời nào, cứ lẳng lặng

đi qua cho xong chuyện. Không ngờ Mộ Dung Phiêu Phiêu lại chủ động lên

tiếng, dùng giọng nói chỉ Hách Liên Dung mới nghe được: “Ta biết rõ mưu

đồ của cô, nếu cô cho rằng không ai phát hiện ra thì nhầm to rồi.”



Hách Liên Dung cũng chẳng buồn dừng lại, cứ thế bước khỏi sảnh ăn.



Mấy ngày này những chuyện rắc rối đột nhiên dồn đến đã đủ nhiều khiến

nàng mệt mỏi buồn phiền, nha đầu không biết ăn nhầm thuốc gì cứ nhìn

thấy nàng là lại nổi máu chính nghĩa, xin cô đó! Cô cho là mình đang

viết tiểu thuyết hay sao? Nữ chính hiệp nghĩa, nhiệt huyết, đáng yêu??

Làm ơn đừng thần kinh như vậy nữa, cuộc sống này vốn dĩ rất thực tế, để

kiếm sống không phải dễ dàng gì, mỗi ngày không cần âu sầu, khổ sở vì

miếng cơm manh áo đã phải biết ơn trời đất lắm rồi, ai có thừa thời gian mà chơi đùa trong cái giấc mộng nữ hiệp hão huyền của cô chứ!