Thiếu Phu Bất Lương
Chương 156 : Tình hình đêm thất tịch (2)
Ngày đăng: 22:46 19/04/20
Lo lắng, bất an, khẩn trương lại mạnh mẽ
trấn định, Hách Liên Dung có tâm tình như vậy ngày mà mỗi năm Ngưu Lang
Chức Nữ chỉ một lần gặp gỡ này.
Hách Liên Dung đã buông tha cho ý tưởng
hôm nay Vị Thiếu Quân sẽ trở về, tuy rằng nói như vậy, đáy lòng vẫn có
chút xôn xao, bởi vì nàng từng nghĩ vô số lần, Vị Thiếu Quân cố tình đem hành trình kéo dài tới tận hôm nay, đặc biệt chọn ngày ôm nay trở về,
có lẽ còn có kinh hỉ ngoài ý muốn.
Đáng tiếc.
Nàng mới biết nguyên lai nàng vẫn là một
kẻ theo chủ nghĩa may mắn, không phải chuyện xảy ra trước mắt, sẽ cứ
luôn cho mình một chút hy vọng như vậy.
“Nhị tẩu không bằng chúng ta đi chơi một chút?”
Nghe được lời mời của Vị Thiếu Dương,
nhìn nhìn lại cách ăn mặc tỉ mỉ của Nghiêm Yên, Hách Liên Dung vội không ngừng lắc đầu, cũng chớp mắt ý bảo Vị Đông Tuyết đang theo phía sau
thức thời một chút, đừng làm cái bóng đèn.
Vị Đông Tuyết tất nhiên hiểu được dụng ý
của Hách Liên Dung, bước lại nhỏ giọng nói: “Muội phải cùng tam nương ra ngoài, đêm nay sẽ có phố hoa đăng, muộn chút còn có thể phóng pháo hoa, nhị tẩu cũng cùng đi nhé?”
Hách Liên Dung lắc đầu, không tự giác bước về hướng Thính Vũ hiên, “Muội đi đi, tẩu…”
Ánh mắt Vị Đông Tuyết theo sau Hách Liên
Dung nhìn lướt qua, một chút thất ý vương lại trên mi gian nàng, Hách
Liên Dung cười khẽ đẩy nàng, “Đi đi thôi, tẩu vì quản lý nhà mà có chút
mệt, hôm nay các muội không ở, vừa lúc có thể nhàn hạ nghỉ ngơi.”
Vị Đông Tuyết bất đắc dĩ gật đầu, đi theo đám người Dương thị ra ngoài, Vị Thiếu Dương do dự một chút, lời muốn
nói rốt cuộc cũng không nói ra được, mang theo Nghiêm Yên, đi ra khỏi
cửa.
Hôm nay là đêm thất tịch a! Aiz… Hách
Liên Dung hít một hơi, một mình ngồi ở trong Thính Vũ hiên, khẽ nâng đầu nhìn lên không trung, không thể nói rõ là đang ngẩn người hay đang ngắm sao, chắc là ngẩn người đi, bởi nàng ngồi lâu như vậy, cũng không phất
hiện khoảng không phía trên đầu mình đã bị mây đen che phủ, giấu đi thật nhiều sao trời.
Việc của Vị Thiếu Quân đã làm đến mức nào rồi? Hắn đã trên đường trở về chưa? Đi đến đâu rồi? Hắn vẫn còn đang
tức giận mình sao? Còn đang trách nàng không chuyên tâm, không quan tâm
đến chuyện tình cảm của bọn họ sao? Hay là là… Mộ Dung Phiêu Phiêu? Là
nàng sao? Nàng có được sự sáng sủa nhiệt tình mà mình không có, đối với
một chuyện làm đó cũng luôn khiến người ta có thể thấy rõ lòng nàng. Có
“Chàng nói những lời này cũng không phải
xuất phát từ thật tâm đi?” Hách Liên Dung thoáng lui lại, trong lòng tựa như có tảng đá lớn nghìn cân, “Chàng rất tốt, làm được càng tốt, người
không tốt vẫn luôn là ta, chàng nên giống ngày đó trách cứ ta đi, trừng
phạt ta nữa, mà không phải như bây giờ… dỗ dành ta. Nói những lời không
thật lòng, quả thực không giống Vị Thiếu Quân.”
“Vị Thiếu Quân…” Hắn cười, buông mắt nhìn xuống, thất thần nửa ngày, “Vị Thiếu Quân cũng có lúc sợ hãi, hắn đi ra ngoài bao lâu, thì lo lắng bấy lâu. Nếu có thể lặp lại lần nữa, hắn thà rằng cố gắng trọn đời không phân ra thứ tình cảm kia, cũng không muốn
phá hủy tình trạng hiện tại.” Cho dù thanh âm chậm lại, trong giọng nói
của hắn cũng không ngăn được thóa ra bất an cùng hối hận. “Liên Dong,
đừng giận ta, chúng ta cứ giống như trước đây vậy, được không?”
Đây là thứ nàng muốn sao? Từ này về sau
không cần nói gì mà trả giá, chỉ cần hưởng thụ sự che trở của hắn, bảo
hộ mình, sẽ không bị thương tổn nữa.
Nhưng vì sao lòng nàng lại đau như vậy?
So với quá khữ một lần vấp ngã, tạo thành vết thương còn đau hơn, nhìn
Vị Thiếu Quân vốn không ai bì nổi trở nên vô cùng cẩn thận như vậy, nàng ngay cả tâm trạng muốn giết chính mình cũng có.
“Thực xin lỗi.” Than nhẹ một tiếng, Hách
Liên Dung tiến vào trong lòng Vị Thiếu Quân, tay ôm lấy cổ hắn, kiễng
chân, hôn lên môi hắn, “Thực xin lỗi, ta không nên khiến chàng lo lắng
như vậy, thực xin lỗi….”
Mỗi lần nói “thực xin lỗi”, Hách Liên
Dung lại hôn một cái, khi Vị Thiếu Quân vẫn còn trở tay không kịp, đã
thâm nhập vào vòm miệng ẩm ướt của hắn, cảm nhận được nàng đang ở trong
lòng mình run rẩy nức nở, hết thẩy đều trở nên không quan trọng.
“Chỉ cần nàng ở bên cạnh ta, Liên Dong…
Ta cả đời này chỉ cần nàng.” Vị Thiếu Quân đảo khách thành chủ bắt trụ
môi Hách Liên Dung, hơi thở lửa nóng từ nơi hai người gắt gao cuốn hút
thoát ra, dốt cháy hết mọi cẩn thận, thấp thỏm âu lo.
“Ba”, một giọt nước rơi lên hai má Hách Liên Dung, rồi giọt thứ hai, thứ ba…
Mở mắt ra, giữa không trung, mây đem hoàn toàn ngăn trở màn đêm, vô số giọt nước giống như được chậm rãi thả
xuống, giọt giọt giống như nước mắt Hách Liên dung rơi xuống. Sau khi
mưa, Vị Thiếu Quân khẽ nhắm hai mắt lại, sự tê dại cực nóng trên môi còn đang tiếp tục, từ trong môi Hách Liên Dung thoát ra một tiếng thỏa mãn
than nhẹ, thở nhẹ ngẩng đầu, đôi môi sưng đỏ tươi đẹp, ánh mắt chờ mong
mà lại mê mang, “Thiếu Quân, mang thiếp… vào phòng đi.”