Thiếu Phu Bất Lương
Chương 161 : Hôn sự của Đông Tuyết (3)
Ngày đăng: 22:46 19/04/20
Hất bàn tay Vị Thiếu Quân đang đặt trên lưng mình ra, “Ý tưởng xấu xa! Tự mua việc vào mình.”
“Cái này gọi là thả con săn sắt bắt con
cá rô, nếu thật sự thành công, bằng không dựa theo tính tình quân tử dởm kia của Trần Bình Phàm, sợ rằng cả đời này không phải Đông Tuyết thì
không lấy.”
Hắn còn nói rất chắc chắn, Hách Liên Dung cũng biết hắn chỉ được cái mồm dẻo thôi, những chuyện khiến Đông Tuyết
chịu thiệt, hắn nhất định sẽ không làm.
Vị Đông Tuyết lại bởi vậy mà hốc mắt đỏ
au, “Nhị ca huynh… Huynh vì sao phải nói vậy chứ! Trần công tử là chính
nhân quân tử, sao có thể đối xử với hắn như vậy! Chẳng lẽ… Chẳng lẽ
trong lòng nhị ca, muội thật sự là loại nữ tử vô liêm sỉ như vậy hay
sao? Vì lợi ích của bản thân mà có thể làm đến mức đó sao, cố ý hủy đi
trong sạch của chính mình sao?”
Vị Đông Tuyết đưa ánh mắt ai oán nhìn Vị
Thiếu Quân, lại lã chã chực khóc, Vị Thiếu Quân thất thố, không kịp đề
phòng, có chút nói lắp, “Ta, ta chỉ là…”
“Mọi người đi rồi, còn chỉ là cái gì!”
Nhìn thân ảnh Vị Đông Tuyết thương tâm rời đi, Hách Liên Dung tức giận
dùng cắp mắt trắng dã trừng Vị Thiếu Quân, “Biết rõ Đông Tuyết không
thích mấy chuyện như vậy, lại còn nói thế! Đứng đắn một chút chàng sẽ
chết à!” Này cũng là do Vị Thiếu Quân không lựa chọn thời gian tốt, nếu
không có khúc nhạc đệm tối nay, Vị Đông Tuyết cũng sẽ chẳng mẫn cảm như
vậy, sẽ cùng Vị Thiếu Quân nói đại khái về chuyện đêm nay, lại nhận chút trừng phạt từ hắn, “Ta đi xem muội ấy.”
Vị Thiếu Quân sờ sờ mũi, đi theo sau Hách Liên Dung, hai người tới Giáng Tuyết hiên rồi, liền thấy nơi đó một
mảnh tối om, ngay cả cửa cũng chưa mở.
Hách Liên Dung lo lắng cho Vị Đông Tuyết, không khỏi có chút nóng nảy, đang muốn tiến lên gõ cửa, lại bị Vị Thiếu Quân ngăn lại.
“Để cho nàng yên tĩnh đi, ta rốt cuộc
cũng cảm thấy nàng hôm nay có chút khác thường, mặc kệ là nói với đại tỷ cũng được, nói với ta cũng được, phản ứng có chút thái quá… có lẽ, ngày đó dính mưa, thực sự đã xảy ra chuyện gì đó.”
Hách Liên Dung nghĩ cả ngày, cuối cùng
gật đầu, “Chắc vậy rồi, sáng nay muội ấy qua tìm ta, không chừng là muốn nói gì đó với ta, đáng chết! Ta lại đang ngủ!”
Từ lúc đó, Hách Liên Dung lại càng vội
vàng muốn đi gõ cửa, bị Vị Thiếu Quân nửa ôm nửa tha rời khỏi Giáng
Tuyết hiên, “Muội ấy hiện tại không muốn nói, ngày mai hỏi lại sau đi.”
“Nhưng mà…”
cười thành tiếng, nhìn Hách Liên Dung, “Ta vẫn nghĩ nàng đang bất mãn
với ta, cho nên nhận việc ta gạt nàng mới phát giận với ta, kết quả nha… Chẳng lẽ nàng đang ghen với nàng ta?”
Hách Liên Dung méo miệng, không hé răng,
Vị Thiếu Quân lại càng muốn cười, chẳng qua không phát ra âm thanh mà
thôi, ôm lấy thắt lưng Hách Liên Dung, kéo nàng đến trước người mình,
“Nàng thật sự rất tinh thông, cho dù ta không nói cho nàng, nàng cả ngày giống như con khỉ nhỏ chạy nhảy lung tung, một chút mưu toan ấy của ta
với Vệ Vô Hạ sao mà qua được mắt nàng, ta khi đó muốn gạt nàng, cho nên
mới…”
Vị Thiếu Quân đưa mắt nhìn xuống, sợ Hách Liên Dung truy vấn, ai ngờ Hách Liên Dung hoàn toàn chẳng để tâm đến
chuyện nói dối, ánh mắt sắc bén nhìn hắn, lạnh lùng nói: “Sau đó đâu?
Nàng đi rồi có phải hay không lại quay lại tìm chàng?”
“Tìm ta làm cái gì?”
Vị Thiếu Quân hỏi lại, bộ dáng không hề
giống đang giả bộ, Hách Liên Dung lại vẫn lo lắng, “Kia mấy ngày nay
chàng vẫn chưa thấy nàng sao? Không hề cùng nàng ở chung một chỗ?”
Vị Thiếu Quân có chút bất đắc dĩ nâng cằm Hách Liên Dung, kéo lại gần chỗ mình, môi hai người cơ hồ dính lại một
chỗ, “Rốt cuộc là có nguyên nhân gì lại khiến cho nàng cảm thấy ta sẽ
đối với….” Hắn suy nghĩ lâu thật lâu, mới tìm được một từ để hình dung,
“một nữ nhân Bao Thanh Thiên có ý đồ chứ?”
Hách Liên Dung bị hình dung này của hắn
khiến cho kìm lòng không đậu cười một tiếng, lại vội vàng nhịn xuống,
“Không có sao? Nàng cũng coi như xinh đẹp, tính tình thì miễn cưỡng coi
nha đáng yêu, hai người lại luôn đi cùng nhau, nàng thậm chí còn biết
một số chuyện ta không biết…”
“Bây giờ còn để ý khắp nơi?”
Hách Liên Dung hừ một tiếng, cúi đầu, Vị
Thiếu Quân hôn lên hai má nàng, ôm nàng vào trong ngực, “Nếu luôn luôn
để ý, vì sao còn giao bản thân cho ta?”
Hách Liên Dung có chút co người lại, “Ta… Bởi vì ta không muốn mất chàng, nhưng lại chẳng có thứ gì để tin tưởng, cho nên đã từng nghĩ… nếu như ta giữ lấy chàng, không chừng sẽ có thêm
cơ hội.” Nàng nói xong, chậm rãi ngẩng đầu lên, lần đầu tiên cẩn thận
nhìn hắn như vậy, kiễng mũi chân, tiếp theo hôn lên bạc môi của hắn,
“Thế nào? Ta có chút phần thắng nào sao?”