Thiếu Phu Bất Lương
Chương 178 : Đưa ra lựa chọn
Ngày đăng: 22:47 19/04/20
Hiển nhiên lời này
khiến cho Hách Liên Dung lạnh cả người, nàng cật lực lui về phía sau để
kéo dãn khoảng cách. Vệ Vô Hạ nhìn nàng, chậm rãi cúi xuống, khi Hách
Liên Dung tránh cũng không thể tránh lộ ra một chút tươi cười, buông
nàng ra, “Yên tâm, ta cũng sẽ không ép buộc nàng làm gì, bởi vì ta cảm
tạ nàng, câu chuyện xưa kia khiến cho lòng ta cảm thấy dễ chịu không
ít.”
Hắn nói xong lời cảm ơn, Hách Liên Dung nhưng không cảm
kích, chạy về phía Vị Thiếu Quân ôm lấy hắn, hít một hơi thật sâu, cực
lực không chế chính mình, làm theo những gì mình nghĩ.
“Ngươi nếu cảm tạ ta, hiện tại sẽ đưa chúng ta xuống núi.” Vệ Vô Hạ nói đúng một
câu, thương thế Vị Thiếu không nhẹ, cần nhanh chóng trị liệu, bộ dáng
hiện tại của hắn, Hách Liên Dung không cách nào mang hắn xuống núi, cho
nên Hách Liên Dung vứt bỏ hết thảy, mang hắn xuống núi mới là đại sự
hàng đầu.
Vệ Vô Hạ nhíu nhíu mày, “Đây cũng không phải yêu cầu tốt gì, bởi vì ta không muốn làm như vậy, trừ phi… nàng cầu xin ta?”
Vệ Vô Hạ cũng không thể tự xác định, thứ hắn muốn có phải thực sự là một
lời cầu xin, Hách Liên Dung lại không chút do dự mở miệng, “Van xin
ngươi, mang chúng ta xuống núi.”
Vệ Vô Hạ kinh ngạc, hắn nghĩ
Hách Liên Dung cũng chỉ lo lắng chút thôi, khoanh hai tay lại nhìn nàng
thật lâu, “Không đủ thành ý.”
Hách Liên Dung cắn cắn môi dưới, buông Vị Thiếu Quân đi tới trước mặt Vệ Vô Hạ, quỳ gối trên mặt đât, “Van xin ngươi.”
Vệ Vô Hạ híp mắt lại, xoay người về hướng khác, thong thả bước hai bước, “Ta không cần câu này.”
“Ngươi muốn cái gì?” Cảm giác được sinh mệnh Vị Thiếu Quân càng ngày càng có
dấu hiệu suy yếu, Hách Liên Dung hoàn toàn hạ thấp mình.
Dung dừng lại, trào phúng hai câu, nếu không thân hình đang lung lay kia sợ sẽ lập tức không thể chống đỡ nổi, nếu nàng lăn xuống núi, hắn thực
sự có thể bỏ mặc sao?
Hách Liên Dung lại ngoảnh mặt làm ngơ, vẫn
bước từng bước, từng bước về phía trước, chân Vị Thiếu Quân đã kéo dài
trên mặt đất, Hách Liên Dung kéo cánh tay hắn, kéo hắn tiến về phía
trước, động tác thống khổ lại quái dị, khiến Vệ Vô Hạ chợt có chút phiền muộn.
“Đi!” Vệ Vô Hạ quay đầu đi, không để cho tầm mắt mình nhìn theo bóng dáng phía trước, trong lòng nói đó là bọn họ từ chuốc lấy.
Ai bảo Vị Thiếu Quân đơn thân độc mã tới chất vấn? Còn coi hắn là Vệ Vô Hạ tao nhã tri kỷ lại thiện lương hiểu lòng người kia sao? Còn có Hách
Liên Dung, đáp ứng điều kiện của mình không phải tốt lắm sao? Nói thật,
hắn có đề nghị này cùng lắm chỉ là khí huyết dâng trào, Hách Liên Dung
cùng vẻ ngoài luôn ngoài dự đoán của mọi người, hắn muốn nhìn phản ứng
của nàng khi đòi hỏi quá đáng. Còn nữa, nàng coi Vệ Vô Hạ hắn thành dạng gì? Cho dù hắn có hận Vị gia tới đâu, cũng đầu thể không kiêng nể gì mà lấy mạng thảo dân bách tính, hắn muốn báo thù, nhưng không muốn đeo cái tội danh hung thủ trên lưng. Nhưng Hách Liên Dung… lại cảm thấy hắn sẽ
bỏ mặc Vị Thiếu Quân, đẩy hắn vào chỗ chết, cũng đối với chuyện này
không chút nghi ngờ.
“Thiết!” Càng nghĩ càng cảm thấy không cam
lòng, Vệ Vô Hạ cảm thấy hành vi đi theo nàng hiện tại của nàng ngu không chịu nổi, hắn thực đã làm người xấu, vì sao còn mong muốn nàng tán
thành, cảm kích?
Tức giận bước nhanh hắn, hắn muốn nhìn xem, nàng có thể kiên trì tới khi nào, hắn muốn nhìn xem, nàng có hay không quyết đoán như vậy, thà rằng nhìn Vị Thiếu Quân chết, cũng không muốn mở
miệng cầu xin hắn một câu!
“Công tử, cẩn thận, đi chậm thôi.”
Gia đinh phía sau cầm theo đèn lồng đi tới bên người Vệ Vô Hạ, bên ngoài
còn có ánh trăng trợ giúp, một ngọn đèn dầu kia có vẻ nhỏ bé không đáng
gì, nhưng đèn lồng vẫn chiếu sáng dưới chân Vệ Vô Hạ, cũng khiến cho hắn phát hiện đồ vật này nọ, bước chân chậm lại một chút.
“Là gì đây?”