Thiếu Phu Bất Lương
Chương 180 : Một lời nói dối
Ngày đăng: 22:47 19/04/20
Hách Liên Dung vẫn bị Vệ Vô Hạ giữ lại một ngày, chờ nàng có thể miễn cưỡng xuống giường mới đi.
Vị Thiếu Quân vẫn hôn mê bất tỉnh như cũ, miệng vết thương trên người chỉ
đơn giản bôi chút dược, cũng không được chiếu cố thích đáng.
Khi
bọn họ rời đi Vệ Vô Hạ cũng không xuất hiện, chỉ phái xe ngựa, lại để
cho nha hoàn kia đi theo. Hách Liên Dung lại không để nha hoàn kia lên
xe, chỉ lấy phương thuốc đại phu cấp cho mình kia. Ngồi trong xe, để Vị
Thiếu Quân gối lên đùi mình, đầu ngón tay nhẹ nhàng mớn trớn mi gian
hắn,một giọt nước trong suốt rốt cuộc chậm rãi chảy xuống, rơi xuống bên môi, gò má Vị Thiếu Quân,
Chỉ có lúc này, ngồi sau màn xe, không có ai rình coi, Hách Liên Dung mới cẩn thận, không tiếng động chảy
xuống nước mắt cả đời mình.
Đáy lòng chậm rãi nổi lên trăm thứ
cảm xúc chua chát hỗn loạn, mỗi lần xuất hiện, lại khiến trái tim như bị ai đó bóp chặt. Cuối cùng, chỉ còn lại cảm giác chết lặng, thân thể
không còn cảm giác tồn tại, chỉ còn nơi ngực đau đớn như bị ai đó dùng
chùy đánh vào, một chút lại một chút, thâm nhập vào tận xương tủy. Nhưng nàng lại không cho sự đau đớn này được nói ra, liều mạng kìm nén, hai
vai run rẩy, không cho nỗi đau này quá mức tê tâm liệt phế.
Khi Hách Liên Dung mang Vị Thiếu Quân trở lại Vị phủ, người trong Vị phủ đã gấp đến sứt đầu mẻ chán.
Bọn họ mất tích hai ngày, ngay tại lúc này đây, đối với Vị gia mà nói là một đả kích không nhỏ, may mà, bọn họ đã trở lại.
Vị Thiếu Dương rốt cuộc đánh mất vẻ trầm ổn đoan trọng của mình, trên
người cư nhiên còn mặc bộ xiêm y mặc lúc Hách Liên Dung rời đi hai ngày
trước, trong mắt tràn đầy tơ máu, giống như thật lâu chưa có nghỉ ngơi.
“Nhị tẩu, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì!” An bài tốt cho Vị thiếu, Vị Thiếu Dương khẩn caaos truy vấn.
Hai ngày nay hắn nghĩ đến mọi khả năng, thậm chí còn nghĩ bọn họ có phải đã rời nhà bỏ trốn hay không, cái loại cảm xúc sầu lo không chắc chắn này
mối ngày làm phiền hắn, khiến hắn cảm thấy sắp phát điên rồi.
Đừng đả kích hắn nữa. Hắn kỳ thực cũng không kiên cường như vẻ bề ngoài hắn
cố tỏ ra vậy đâu. Nhiều năm như vậy, hắn thật sự chỉ làm tốt đúng một
chuyện, cố gắng đạt được sự tán thành của mọi người. Hắn nghĩ muốn lấy
lại cả địa vị mà Vị Thiếu Quân đã đánh mất. Hắn biết hắn gánh vác không
chỉ có ước vọng của chính mình, còn có của Vị Thiếu Quân nữa. Cho nên
hắn không cho phép bản thân yếu đuối, không cho phép bản thân phạm bất
kỳ sai lầm nào.
Nhưng lần này… thực sự không thể đi? Bất luận cố
gắng thế nào, liều mạng thế nào, khi giải quyết mưu đồ ác ý kia, khi xu
“Hỏi
qua, nô tì nói thiếu phu nhân tới kỳ, lại ở trên núi bị nhiễm lạnh, bụng vô cùng đau đớn, lão phu nhân còn cho đại phu đến xem.”
“Cái gì?” Động tác Hách Liên Dung dừng lại, “Khi nào?”
Bích Liễu nhìn nàng, không biết vì sao trên mắt lại hiện lên vẻ đau thương
nén giận, nhanh chóng xoay người sang chỗ khác, hấp hấp mũi nói: “Nô tì
nói với đại phu kia, thiếu nãi nãi đã tìm người xem qua, phương thuốc
cũng đã có.”
“Bích Liễu…” Xem biểu hiện của nàng, Hách Liên Dung
không khó đoán ra nàng đã biết điều gì, dù sao phương thuốc đó, nàng khi đi bốc thuốc chỉ cần lưu ý hỏi một câu, tự nhiên biếc được phương thuốc này bốc cho bệnh gì, nhưng nàng lại thuận theo mình, bảo toàn lời nói
dối của mình.
“Thiếu phu nhân vẫn nên nghỉ ngơi cho tốt, lát nữa
ăn chút gì đó, chờ nhị thiếu gia lại tỉnh, nô tì lập tức đến đây báo cho người.” Bích Liễu dọn chén thuốc, không ngẩng đầu, thanh âm đã sớm bị
biến đổi.
Vị thiếu tỉnh lại giữa đêm, tất cả mọi người đều ở
trong phòng hắn, kể cả Hách Liên Dung. Buổi chiều nàng ăn vài thứ, cảm
thấy có chút khí lực, liền vội vã tới nhìn hắn, ngồi bên giường nắm tay
hắn, một tấc không rời.
Nghe người khác nói những chuyện xảy ra,
Vị Thiếu Quân nhẹ nhàng nắm lấy tay Hách Liên Dung, đôi mắt không lúc
nào rời khỏi dung nhan tái nhợt của nàng, sau đó nhếch môi, chậm rãi
nghiêng người đi.
Hắn không muốn nói chuyện, mọi người cũng có
thể nhìn ra, thấy hắn tỉnh cũng không lo lắng nữa, thấp giọng dặn dò vài câu, rồi đều rời khỏi Thính Vũ hiên.
Hách Liên Dung không đi tiễn bọn họ, mà ngồi gần lại, sờ sờ tóc Vị Thiếu Quân, “Muốn ăn chút điểm tâm không?”
Vị Thiếu Quân giật giật, vẫn đem mặt vùi vào trong chăn, thân thể hơi hơi
cuộn lại, không nói lời nào, tay nắm lấy đầu ngón tay Hách Liên Dung.
Hách Liên Dung đột nhiên hiểu được ý của hắn, khổ sở vẫn kìm nén một lần nữa trào dâng, leo lên giường nằm phía sau hăn, nhẹ nhàng ôm lấy hắn, ôn
nhu nói khẽ. “Thiếp không sao, thật đấy.”
Hắn đang lo lắng cho
nàng, tự giận mình khiến nàng phiền hà, hiện tại không biết rõ chân
tướng hắn còn tự trách như vậy, Hách Liên Dung không dám nghĩ tới, nếu
đem chân tướng nói cho hắn biết, hắn sẽ bi thương đến mức nào.