Thiếu Phu Bất Lương
Chương 186 : Ai là người thắng (1)
Ngày đăng: 22:47 19/04/20
Hách Liên Dung thoát
khỏi sự khống chế của Vệ Vô Hạ, hắn vẫn không đuổi theo, nhưng vẫn luôn
đứng ở sau nàng, khiến cho cuộc sống của ngày không yên ổn.
Hách
Liên Dung vẫn dọn khỏi Thể Thuận trai, nàng không muốn để lão phu nhân
thấy điều gì bất thường… thường xuyên đặt hoa tươi đầy viện, mấy chú cún con vừa sinh không lâu, hưng trí bừng bừng kéo nàng đi thả diều, còn có một vài động tác thân thiết không để người ta từ chối… hắn đều cho
nàng, ngoại trừ tự do.
Phạm vi hoạt động của nàng đều bị giới hạn trong Vị phủ, xuất nhập đều có hai nha hoàn đi theo, không cho phép ra
khỏi phủ, không cho phép bắt chuyện cùng hạ nhân, nàng bị giam lỏng, xem ra chắc là như vậy đi.
Hách Liên Dung thường nghĩ, Vệ Vô Hạ rốt
cuộc vì sao lại làm như vậy? Bởi vì mình mất đi đứa nhỏ nên áy náy? Áy
náy đến mức muốn cho một nữ nhân đã có chồng như nàng tái giá cho hắn?
Này bất luận như thế nào cũng không phải là ý tưởng của một người bình
thường.
Có thể Vệ Vô Hạ căn bản không phải là một người bình thường.
“Nói với Vệ Vô Hạ, bà nội mỗi đầu tháng đều phải đến miếu Quan Âm, chúng ta phải ra ngoài.”
Hách Liên Dung thật vất vả chờ đến ngày này, có thể lấy cớ ra khỏi phủ.
Nàng lo sợ chờ đợi câu trả lời của Vệ Vô Hạ, trong lòng tràn đầy bất an, cho đến khi nghe được hai chữ “đồng ý”, thiếu chút nữa reo gò thành tiếng.
Cõ lẽ nàng hơn nửa tháng nay đều có lệ dịu ngoan khiến Vệ Vô Hạ buông lỏng cảnh giác, nàng nhất định phải nắm chắc cơ hội khó có được này, có thể
mang theo lão phu nhân chạy trốn là tốt nhất, nếu không cũng phải nghĩ
biện pháp báo cho Vị Thiếu Quân tới cứu mình, trước tiên rời đi thành
Vân Trữ. Cái gì Vị Tất Tri, để nó sụp đổ đi! Cái gì tâm huyết tổ tiên,
cũng không thể quan trọng bằng chuyện tương lai được!
Hách Liên
Dung thật cẩn thận viết hơn mười tờ giấy nhỏ, đó là thư cầu cứu của nàng với Vị Thiếu Quân, chỉ cần có cơ hội gửi chúng đi hoặc ra bên ngoài,
người nhặt được chúng nó tự nhiên sẽ từ những gì viết trong giấy biết
được nơi mà chúng nên đến.
Đem giấu giấy trong tay áo, gài bên
hông, tất cả những nơi có thể nhét đều nhét, Hách Liên Dung đối với lần
hành động động tự cứu này càng thêm tin tưởng, liền tới Thể Thuận trai,
đón lão phu nhân đi.
Nhưng, có lẽ nàng quá khờ dại.
cách đó không xa, dường như muốn đi dâng hương, lúc này nhìn nàng, mi
nhỏ khẽ nhíu.
Lão phu nhân lúc này đã lên xe ngựa, gia đinh lại
đang thúc giục Hách Liên Dung, Hách Liên Dung đối diện với Nghiêm Yên,
buông tha cho ý tưởng muốn nói chuyện, hướng nàng khoát tay coi như cáo
từ, lại ngay khi bước lên xe ngựa bước hụt chân, ngồi chồm hổm bên cạnh
xe ngựa.
Lập tức có nha hoàn tiến tới nâng Hách Liên Dung dậy,
nàng chậm rãi đứng dậy, không nhịn được xoa xoa đầu gối, khi ngẩng đầu
lên lần nữa, Nghiêm Yên đã biến mất, chẳng rõ đi đâu.
Nàng xem hiểu được ám chỉ của mình sao? Dọc đường quay trở lại, Hách Liên Dung vẫn luôn luôn bất an cân nhắc.
Như vậy hành động quyết tuyệt vẫn nên tiến hành muộn một chút đi, để tránh
Nghiêm Yên lấy được giấy rồi, mình lại đả thảo kinh xà. Đến lúc đó, Vệ
Vô Hạ không thả nàng thì thôi đi, còn đưa nàng chuyển đến nơi khác, lại
bắt tay đối phó Vị thiếu, đã có thể làm hỏng hết mọi chuyện.
“Hôm nay đi dâng hương thế nào?” Vào lúc cơm chiều, Vệ Vô Hạ hỏi.
“Còn có thể thế nào? Ngươi phái người dính chặt như vậy, ngay cả thấy nhị tỷ cùng Nghiêm Yên biểu muội cũng chẳng thể qua nói chuyện.” Hách Liên
Dung cố ý oán giận một câu, cố gắng để hành vi của mình hợp với tâm tình hiện tại, dấu diếm sơ hở.
“Bây giờ còn chưa thể để nàng quá tự
do.” Vệ Vô Hạ vẫn nhiệt tình như trước, “Chờ chúng ta tương lai trở lại
kinh thành, nàng chân chính trở thành chủ tử của bọn họ, ai cũng không
dám vô lễ với nàng.”
Động tác của Hách Liên Dung cương cứng một chút, “Kinh thành?”
“Ta phát hiện ở nơi này… nàng sẽ bị rất nhiều sự việc con người làm phân
tâm.” Vệ Vô Hạ nâng ly rượu đặt trước mặt Hách Liên Dung, lại tự rót cho mình một ly, “Ta biết trong lòng nàng vẫn còn hoài nghi với ta, ta vẫn
không chính thức giải thích với nàng, đã cho rằng những việc ta làm nàng sớm muộn gì cũng sẽ cảm giác được, thậm chí từng nghĩ nàng đã cảm nhận
được, nhưng đáng tiếc…” Hắn vươn tay, từ bên hông rút ra một cuộn chỉ
cuốn nho nhỏ, “Ta có chút thất vọng rồi.”
Nhìn cuộn chỉ kia, sắc
mặt Hách Liên Dung bỗng nhiên trở nên tái nhợt, nàng thậm chí không cần
mở ra xem, cũng biết đó chính là tờ giấy cầu cứu nàng nhét dưới bồ đoàn
kia.