Thiếu Phu Bất Lương
Chương 193 : Gia bảo tổ truyền (2)
Ngày đăng: 22:47 19/04/20
Lão phu nhân lo lắng, An đại nhân cũng lo lắng.
Đây đã là ngày hôm sau ngày quy định, ngay cả bắt giam ngươi Vị gia, bảo
bối vẫn không chút tin tức. Hắn tự hỏi trong thời gian nửa nén hương,
đưa ra một quyết định trọng đại, thả người, thả Vị Thiếu Quân hồi phủ
tìm bảo vật, lúc thả hắn cũng nói rõ với hắn, sau tối ngày mai, ngươi
nếu không đem bảo vật đến đây được, thì tự mình trở lại trong lao đợi
đi.
Vị thiếu tự dưng bị tai bay vạ gió như vậy, nhưng cũng không
phải không có thu hoạch, trở về lặng lẽ nói với Hách Liên Dung, “Lúc ở
trong lao, ta ở ngay gian cách vách nhị tỷ, nhưng mà nhị tỷ dù thế nào
cũng không chịu nói rốt cuộc thứ kia là cái gì.”
Hách Liên Dung ném cho hắn cái nhìn coi thường, “Không hỏi ra mà sao chàng lại vui vẻ như vậy hả?”
“Tuy rằng không hỏi được, luôn luôn có thể suy luận ra chút gì đó mà, hiện
tại đã đến thời điểm quan trọng như vậy, bọn họ có có lý do gì để giữ bí mật chứ? Thì chắc món đồ này đối với bọn họ mà nói phát hiện được là
bảo vật, nhưng để người khác phát hiện, đối với bọn họ mà nói chính là
họa, cho nên bọn họ không dám lộ ra.”
“Ừm, có thể là phản vật
đâu.” Hách Liên Dung có chút mất tinh thân, cứ tiếp tục như vậy, chỉ sợ
Vị thiếu chỉ còn cách ném bảo vật rồi lẩn trốn thì mới có thể được tư
do.
Vị Thiếu Quân thật sự hoảng sợ, “Nàng biết đó là phản vật hả?”
“Không phải biết, là bà nội, nhưng mà bà nhất quyết không chịu nói.”
Vị Thiếu Quân nghĩ nghĩ. “Bà không muốn nói, dù có gặng hỏi cũng vô dụng
thôi. Có thể thật sự là món đồ khó lường nào đó. Nhưng mà chưa chắc đã
là phản vật. Nhị tỷ sao cũng sẽ không để dâng lên một món phản vật để
đổi lấy tiền đồ.”
Điều này đúng. Nhưng như vậy càng khiến Hách Liên Dung để ý đến thái độ của lão phu nhân.
“Không bằng chúng ta tới Vị Tất Tri tìm xem.”
Hách Liên Dung sửng sốt, “Cũng không biết có phải thật không, sao mà tìm?”
“Món đồ này được bọn họ che dấu thần bí như vậy, khẳng định là vật hiếm
thấy, độc nhất vô nhị. Hơn nữa, cũng sẽ không tùy tiện đặt bên ngoài.
Chúng ta tới Vị Tất Tri xem có gì đó… mật thất hay không.”
“Nhưng mà… Vị Tất Tri bị niêm phong rất…”
hừng hực khí thế, ngoại trừ đổ cổ, cơ hồi nơi có thể lục thì đều lục,
còn kém nước đập tường thôi.
Nhìn Vị Tất Tri hoang tàn trước mắt, Vị Thiếu Quân từ từ thở dài, Hách Liên Dung cầm tay hắn, hắn nắm lại,
nhẹ nhàng mỉm cười. Hai người không nói gì, lại đều hiểu được ý nghĩ của đối phương. Hiện tại chỉ có thể chờ Vị Thiếu Dương ở kinh thành có thể
thành công, nếu không lại phải một lần nữa phó mặc cho số phận.
Bọn họ không tiếng động cổ vũ đối phương hồi lâu, mới phát hiện Trung thúc đột nhiên không chút động tĩnh.
Gọi hai tiếng, âm thanh Trung thúc phía sau đại môn bên kia vang lên mạnh
mẽ, gạt ra những bảo bối vốn đã không nhiều, phát hiện Trung thúc đang
ngồi xổm trên đất, cố sức xê dịch gì đó.
“Chiêu bài Vị Tất Tri
a…” Trung thúc vừa lão thì lão lệ tung hoành, vẫn không thể nâng dậy
chiêu bài đang rơi trên mặt đất, “Đây là tâm huyết cả đời của lão gia,
cư nhiên bị người đạp hư.”
Vị Thiếu Quân cùng Hách Liên Dung vội
vàng chạy tới hỗ trợ, nâng khối chiêu bài thật to kia dậy, nặng nề, ba
chữ Vị Tất Tri được viết thật to trên đó đã bị ma sát rơi mất nước kim
sơn, có vẻ lụi bại.
Vị Quảng đau lòng sờ sờ nơi bị tróc sơn, “Chiêu bài Vị Tất Tri đã mất, lão gia không biết đau lòng thế nào nữa.”
Hách Liên Dung ngạc nhiên nói: “Nói tới chiêu nài, không phải treo ngoài cửa sao? Sao lại nói đã mất?”
“Thứ kia sao có thể so sánh với biển chữ vàng chứ. Ba mươi năm, nó vẫn gió
mặc gió, mưa mặc mưa đứng trước cửa Vị Tất Tri, không nghĩ tới có một
ngày nó sẽ bị cất trở lại.”
Hách Liên Dung lúc này mới bừng tỉnh đại ngộ.
Trước kia vẫn nghe nói biển chữ vàng biển chữ vàng gì đó, một cách ca ngợi
danh dự Vị Tất Tri, không nghĩ tới thế nhưng thật sự có một khối chiêu
bài khắc chữ vàng. Nhìn bộ dáng khổ sở của Vị Trung, Hách Liên Dung
không khỏi có chút cảm thán, nửa ngồi xổm trước chiêu bài, quay đầu nói
với Vị Thiếu Quân nói: “Lúc lâm trung công công từng nói với chàng cùng
Vị Thiếu Dương phải coi trọng Vị Tất Tri, kết quả thật sự quá khúc triết rồi, hiện tại cũng chỉ có thể nhìn nó.”
Vị Thiếu Quân đột nhiên
run sợ, người nói không có ý, nhưng người nghe có ý, hắn đi vòng quanh
chiêu bài kia hai vòng, có chút đăm chiêu nói: “Nàng nói… lời cha nói
phải hay không vốn không phải chỉ toàn bộ Vị Tất Tri, mà chỉ nó đâu?”