Thiếu Phu Bất Lương

Chương 196 : Hành trình mới

Ngày đăng: 22:47 19/04/20


Nghiêm thị cả giận:

“Sao lại nhắc tới hắn? Yên nhi đang êm đang đẹp thì bị hủy bỏ tư cách,

nếu không sao lại đã qua sơ tuyển, nhưng không cần vào kinh phục tuyển?”



Vị Thủy Liên cũng nói: “Tìm hắn hỗ trợ? Hắn không phải đang giăng bẫy chờ ta chứ?”



“Kỳ thật lần này ở kinh thành, người giúp đỡ nhiều nhất là hắn, là hắn mang ta tiến cung diện thánh, hiến lên tấm biển tử kim kia, lại có Thục phi

nương nương cùng Lan phi nương nương chu toàn mọi chuyện, mới có thể

thuận buồm xuôi gió.”



“Nhưng hắn lúc trước cũng hại chúng ta thê thảm a!” Dương thị bĩu môi, “Nếu lại lặp lại thì làm sao giờ?”



Vị Thiếu Dương cười khẽ, “Nếu có người có thể chế trụ hắn đâu?”



Bọn họ cứ như vậy bàn luận về Vệ Vô Hạ, Hách Liên Dung nhịn không được lại

nhìn về phía Nghiêm Yên, lại lập tức sửng sốt, nơi Nghiêm Yên ngồi trống không, người đã sớm không biết đi nơi nào.



Nghiêm Yên không chút để ý bước về phía trước, nghe mọi người nhắc tới Vệ Vô Hạ, nàng có chút không biết phải đối mặt thế nào. Không phải đối với Vệ Vô Hạ, mà là

không thể đối mặt với chính mình.



Nàng thậm chí không dám nhớ lại những gì bản thân đã làm vào ngày hôm đó, cho dù có lý do tốt đi chăng nữa, nàng…



“Nghiêm cô nương.”



Một âm thanh nhẹ nhàng gọi, khiến cho lưng Nghiêm Yên cứng lại, sau đó dần

dần thả lỏng. Nàng không quay đầu lại, tưởng rằng đó là lỗi giác của bản thân, thẳng đến khi tiếng bước chân phía sau càng ngày càng gần, vượt

qua nàng, chắn trước mặt nàng.



“Nghiêm cô nương, sao gọi mà cũng không đáp lại?”



Nghiêm Yên nhìn dung mạo xuất hiện trước mắt, vẫn thanh nhã tuấn dật như vậy, không lạnh không nóng.



“Sao vậy? Không biết?”



“Vệ công tử.” Nghiêm Yên rốt cuộc khinh phúc. “Không biết công tử lần này trở về có chuyện gì?”



Nụ cười của Vệ Vô Hạ nhạt đi, cúi người ghé lại bên tai Nghiêm Yên phun ra hai chữ. “Báo thù.”



Nghiêm Yên cực kinh ngạc, sợ run một chút, làm như không hiểu được hàm nghĩa


Vị Thiếu Quân lắc đầu, “Liên Dong, chúng ta nhanh nhanh sinh hài tử đi.”



Hắn vừa nới chuyện với Vệ Vô Hạ, lại nhắc tới chuyện này, như vậy…. Thân

thể Hách Liên Dung bất giác căng cứng, Vị Thiếu Quân nhận thấy sự căng

thẳng của nàng, càng ôm chặt lấy nàng, “Tương lai mặc kệ xảy ra chuyện

gì, đều để ta bảo hộ các nàng, các nàng chỉ cần ở một nơi nào đó đợi ta, được ta bảo vệ thì tốt rồi, được không?”



Hách Liên Dung ngẩng

đầu thật lâu, cuối cùng cũng không ngăn nổi những giọt nước mắt cảm động của mình, vươn tay tới thắt lưng hắn véo mạnh, “Đáng ghét, cứ khiến ta

khóc thôi.” Nói xong, nàng sụt sụt mũi, “Đúng rồi, Vệ Vô Hạ nói cho

chàng chuyện kia, khẳng định chàng đối với hắn ra tay trước đi? Chàng

sao lại đen mắt chứ? Vô dụng!”



“Ôi chao ôi chao, ta kích động mới ra tay, hắn lại có chuẩn bị mới đến, ta đương nhiên bị tập kích rồi.”



“Lần trước cũng là hắn lừa ngươi mà, hắn sao lại dám chuẩn bị trước hả? Hắn còn dám lý sự!”



“Đừng kích động đừng kích động….” Vị Thiếu Quân vừa ôm lấy nàng quay về,vừa

giúp nàng thông khí tiện thể sỗ sàng, “Bởi vì Yên nhi từng thích ta.”



“Hả?” Hách Liên Dung khẽ nheo mắt, đem các nhân vật trong đó suy xét một lần, đột nhiên tóm lấy cổ Vị Thiếu Quân, “Hiện tại đâu? Hiện tại muội ấy còn thích chàng sao?”



“Muội ấy thích ta sao ta lại bị bóp cổ!” Vị

Thiếu Quân cực kỳ bất mãn rống lên một câu, nhưng không chống lại, xoay

mặt lại thí điên thí điên bát quái, “Vệ Vô Hạ nói hắn cùng với Yên nhi

chơi trò chơi thiên thần, Yên nhị lệnh cho hắn dùng kiệu tám người

khiêng đến rước nàng xuất giá.”



“A? Bát quái như vậy…”



“Còn có một tin tức nhỏ nữa…”



…….



Trên đường nhỏ về Thính Vũ hiên, một đôi tình nhân thân mật sánh vai, cứ

việc gió lùa tịch liêu, cũng không ngăn được tình cảm chân thành quý giá của hai người, nhiệt tình như lửa.