Thiếu Phu Bất Lương

Chương 55 : Nhà ai vui mừng

Ngày đăng: 22:44 19/04/20


Lại nói đến Bích Đào sau khi bị Bích

Liễu đuổi ra khỏi Thính Vũ Hiên đương nhiên cực kì không phục. Nàng vẫn

cảm thấy vị thiếu phu nhân này vốn kiệm lời, dễ tính, không thể ngờ được hôm nay lại không cho nàng chút mặt mũi nào. Nhìn Bích Liễu cầm chổi

trở vào, Bích Đào vội gọi nàng lại : « Bích Liễu, muội nói với thiếu phu nhân rằng tỷ quỳ bên ngoài thẳng đến nỗi không đứng dậy nổi, nhất định

phải được người tha thứ. »

Bích Liễu nhìn nàng vẫn đi đứng bình

thường thì chần chừ không nói. Bích Đào đến trước mặt nàng nhìn thẳng

vào mắt : « Bích Liễu, tỷ biết muội có chút ghen tị với tỷ, cho nên

thường ngày tỷ nói gì muội cũng giả như không nghe thấy. Có điều muội

nên suy nghĩ cẩn thận một số chuyện. Tỷ do lão phu nhân đưa đến Thính Vũ Hiên, thiếu phu nhân không có quyền đuổi tỷ đi. Nhị thiếu gia nạp tỷ

làm thiếp cũng là chuyện chẳng sớm thì muộn. Tỷ không dám so đo, ganh

đua cùng thiếu phu nhân, nhưng trong viện này, người các muội nên biết

ngoài thiếu gia, thiếu phu nhân, còn có ai mới đúng. »

Bích Liễu xoay người bước đi, trong mắt hiện lên một chút không kiên nhẫn nhưng cũng cố gắng khống chế không để lộ ra. Bích Đào lại nói : « Tuổi của muội cũng không còn nhỏ, không

nghĩ tới chuyện tương lai sao ? Ngày nào đó tỷ sẽ nói giúp muội với lão

thái thái, muội còn lo không tìm được một nhà chồng tốt hay sao ? Muội

đối tốt với tỷ, tỷ đương nhiên cũng đối tốt lại, đơn giản như vậy

thôi. »

Bích Liễu không nói gì, nghiêng người

tránh Bích Đào đi vào sân. Mười ba tuổi nàng bán mình đến Vị phủ làm nha hoàn, ở Thính Vũ Hiên cũng được hơn năm năm. Giống như Bích Đào nói,

nha hòan lấy chồng hay không, gả cho người nào, toàn bộ chỉ dựa vào một

câu của chủ tử. Tuy rằng Bích Đào cũng không được tính là chủ tử gì,

nhưng…

Tới giữa trưa, Bích Liễu vào nhà dọn

cơm cho Hách Liên Dung, trộm ngắm sắc mặt nàng, Hách Liên Dung ngạc

nhiên hỏi : « Làm sao vậy ? »

Bích Liễu mím mím đôi môi, để các nha

hoàn khác đi ra ngoài, lại múc bát canh dâng lên Hách Liên Dung rồi mới

thử hỏi : « Bích Đào vẫn quỳ gối tại ngoài viện cầu thiếu phu nhân tha

thứ. »

Hách Liên Dung nhìn chằm chằm Bích Liễu đến nửa ngày, Bích Liễu lẳng lặng cúi đầu không nói lời nào. Hách Liên

Dung chậm rãi ăn, không chút để ý hỏi một câu : « Bích Đào là ai ? Nha

hoàn mới đến ? »

Bích Liễu run sợ, sau một lúc lâu :

« Thiếu phu nhân… » Vừa nói ra nàng vội ngậm miệng, suy nghĩ lời nói của Hách Liên Dung, cân nhắc đến tột cùng vị thiếu phu nhân này có ý gì.

Hách Liên Dung lại chỉ giật mình một

cái : « À…Bích Đào, là nha hoàn thông phòng kia hả ? Ngươi vừa mới nói

nàng ta làm sao vậy ? »

Bích Liễu không nói nữa, cúi đầu lui tới một bên, Hách Liên Dung cười cười, tiếp tục ăn cơm.

Nàng không biết quan hệ giữa Bích Liễu
Hách Liên Dung nhíu mày, không nghĩ đây lại là một hành động tự cho là thông minh của Bích Đào. Thấy Hách Liên

Dung có chút do dự, Bích Đào vội vàng nói : « Chuyện này liên quan đến

tương lai của thiếu phu nhân ở Vị gia, thiếu phu nhân không nghe nô tỳ

nói, nhất định sẽ phải hối hận. »

Hách Liên Dung thật sự có chút tò mò,

không chỉ riêng nàng, Bích Liễu cùng đống nha hoàn đang đứng đầy sân

cũng đều đang dựng tai lên. Hách Liên Dung suy nghĩ, nghe nàng ta nói

linh tinh một chút cũng chẳng mất gì, vừa định đáp ứng liền thấy Tống Tử Hiên đang tiến vào cửa.

Hách Liên Dung đang muốn biết tìm hắn ở đâu, giờ phút này thấy hắn tiến đến đoán chừng cũng là vì chuyện thư

tín, liền đem chuyện Bích Đào đặt sang một bên, đi thẳng vào vấn đề hỏi

han : « Tam muội phu gần đây còn định đi Tây Việt không ? »

Tống Tử Hiên cười khổ nói : « Chắc rằng Nhị tẩu cũng đã biết, đệ tính đưa Bích Xảo về với ông bà an thai, nhanh nhất cũng phải một tháng. »

Tuy rằng hắn cười khổ nhưng đáy mắt lại mang theo vui sướng. Tống Tử Hiên cũng không còn trẻ tuổi, dưới chỉ có

một nữ nhi, đương nhiên hy vọng lần này là con trai. Hách Liên Dung hiểu được tâm tình của hắn, nhưng Vị Thu Cúc liệu có hiểu được tâm tình của

hắn ?

Tống Tử Hiên đột nhiên hít một tiếng :

« Đệ vừa đi, Thu Cúc chỉ có một mình, khẩn cầu Nhị tẩu khi rảnh có thể

đến thăm nàng nhiều hơn, nếu nàng có chuyện gì, xin Nhị tẩu giúp đỡ một

chút. »

Nhìn ánh mắt quan tâm của Tống Tử Hiên

không phải là giả, Hách Liên Dung lại thấy hắn khó hiểu. Hóa ra hắn đối

với Vị Thu Cúc thế nhưng vẫn có cảm tình ? Hách Liên Dung thấy đầu mình

có chút lung bung, tình cảm hai vợ chồng tốt như vậy sao còn để phát

sinh loại chuyện như vậy.

« Nhị tẩu ? »

Hách Liên Dung phục hồi lại tinh thần,

cười mỉa một chút, bỏ qua vấn đề khó hiểu này qua một bên, hỏi thẳng vào việc chính : « Lần này đệ đến chính là vì việc lá thư của ta. »

« Đúng vậy. » Tống Tử Hiên cười nói : « Nhị ca hình như trở về ? »

« Hả ? » Hách Liên Dung không hiểu ý hắn muốn nói gì.

« Đệ vừa muốn mang thư đến chỗ Nhị tẩu, nửa đường gặp được Nhị ca, liền nhờ huynh ấy mang về. Thế nhưng sau đó

nghĩ lại cần phải tự tay đem thư gửi lại cho nhị tẩu mới đúng. »

Hách Liên Dung sợ run lên một chút : « Nhị ca ? »

Tống Tử Hiên ngạc nhiên nói : « Làm sao vậy ? » Dứt lời nghĩ nghĩ : « Nhị ca có thể đi làm việc khác trước .»

Hách Liên Dung căn bản không nghe thấy

hắn đang nói cái gì, nắm chặt tay, cắn răng nói : « Đệ nói đệ đem thư

giao cho Vị Thiếu Quân ? »

Tống Tử Hiên nhận thấy Hách Liên Dung

không ổn, kinh ngạc lên tiếng giải thích: “Là do đệ vội vàng trở về thu

thập đồ đạc mới để Nhị ca đưa lại, Nhị tẩu…có gì không ổn sao?”