Thiếu Phu Bất Lương
Chương 64 : Tan rã trong buồn bực
Ngày đăng: 22:44 19/04/20
Ads
Vị Thiếu Quân nhìn chằm chằm cái hoàng phù hình tam giác trên tay Hách Liên Dung, ngạc nhiên đến nửa ngày rồi mới nhận lấy, dáng vẻ vừa bất khả tư nghị (=không thể tưởng tượng nổi, không sao hiểu nổi) vừa hoảng sợ, như thể thấy quỷ vậy !
« Thật ra đây mới thật sự là vật để nguyền rủa đúng không ? »
Hách Liên Dung thiếu chút nữa tức đến
thở phì phì ra đằng mũi, Vị Thiếu Quân ngắm được vẻ mặt đấy thì cắn khóe môi cười trộm, lơ đãng giấu tay đang cầm hoàng phù ra phía sau, cất
giấu phù vào bên hông rồi mới nghiêng đầu đến gần Hách Liên Dung : « Còn chuyện gì nữa không ? »
Ngữ khí của hắn ra vẻ không kiên nhẫn
như thể nàng làm chậm trễ bao nhiêu thời gian của hắn không bằng. Hách
Liên Dung trong lòng thầm mắng nhiếc hắn một hồi rồi mới bình tĩnh nói : « Vừa rồi…Ngươi vì sao nói như vậy ? »
« Nói cái gì như vậy ? » Vị Thiếu Quân vênh váo mặt mũi, vết cào đã đóng vảy được hai ngày trông càng thêm dương dương tự đắc.
« Chính là ngươi vì cái gì phải giúp ta ? »
« Tôi giúp cô cũng khiến cô kì quái như vậy sao ? » Vẻ mặt Vị Thiếu Quân như không hiểu.
« Ta đương nhiên là thấy kì quái a,
ngươi rõ ràng tức đến chết, sao lại giúp ta ? Không phải lại có âm mưu
thì cũng là vì mục đích gì đó…Ngươi đừng gãi ! Bong bây giờ ! »
Vị Thiếu Quân dừng tay, lập tức không gãi nữa : « Cô còn dám nói ! Đều là kiệt tác của cô cả ! »
Hách Liên Dung trừng to mắt lườm hắn,
cũng không nghĩ ra được cái ngôn từ hay ho gì để mắng lại hắn, chẳng lẽ
lại nói trắng ra là ai bảo ngươi ngày đó chiếm tiện nghi của ta ? Không
giành được khí thế lại còn bị mất mặt thêm nữa không biết chừng !
Hách Liên Dung không dám nói lại chuyện đó, ánh mắt Vị Thiếu Quân cũng không tự chủ dán lên đôi môi nàng, Hách
Liên Dung đương nhiên biết nhưng nàng còn chưa có phản ứng gì, Vị Thiếu
Quân đã xuy một tiếng, lại tiếp tục mở mồm : « Mục đích với chả âm mưu ? Kì thật cô không tin tôi sẽ làm loại chuyện bảo vệ người khác đúng
không ? »
Hách Liên Dung không nói gì, mà không
nói tức là đồng ý. Thế nhưng, ngược lại trong lòng nàng lại cảm thấy Vị
Thiếu Quân cũng làm những việc có thể bảo vệ người khác. Chẳng hạn như
nói đến Vị Đông Tuyết, hay như với cô nãi nãi. Lần trước hắn lén theo Vị Đình Ngọc vào quán trà nhất định đã phát hiện được chút bí mật, nhưng
sau khi hắn trở về cũng chưa thấy nói cái gì. Có lẽ đây cũng được coi
như một loại bảo vệ.
Thế nhưng Hách Liên Dung mà nói ra câu
« Không. Ta tin tưởng ngươi. » như thế, không thể nghi ngờ lại rất không có khí phách. Không thể vì người ta làm sai một chuyện liền phủ nhận
hết thảy việc tốt người ta đã làm, đương nhiên, Hách Liên Dung cũng
không vì hắn giúp nàng thoát khỏi tội danh mà quên hết những việc nàng
đã phải chịu đựng.
Cho nên nàng vẫn không nói lời nào,
nàng chờ Vị Thiếu Quân đắc ý nói với mình : « Cô không tin việc tôi làm, thế thì đã sao. » hoặc khốn nạn hơn là cái kiểu : « Ôi chao. Cô thiếu
tôi một cái nhân tình, lấy trang sức ra trả công đi. » Lại còn có cái
kiểu : « Nhược điểm của cô hiện tại đang ở trên tay bổn thiếu gia, về
sau phải làm nô lệ cho ta. »…Nôn !
Sắc mặt Hách Liên Dung càng lúc càng đen, mấy cái tình huống đấy đều có thể xảy ra.
thời gian Bích Đào tách ra khỏi chúng ta không hơn kém nhiều. Cho nên
thật có khả năng là Bích Đào mang theo tâm tư tố khổ đến Thuận Trai,
nhưng trên đường đi lại gặp kẻ đó đang đi ra, thậm chí có thể phát hiện
ra kẻ đó trộm ngọc như ý. Với tính tình của Bích Đào, nếu đối phương là
nha hoàn nô bộc trong phủ sẽ không lập tức làm to chuyện, gọi người đến
bắt mà ngược lại đi theo về phía hồ. Bích Đào vốn sợ nước cho nên rất sợ đến gần những nơi gần hồ, nếu không có chuyện nghiêm trọng nàng tuyệt
đối sẽ không đi, nhưng nàng ta lại đi theo, điều này chứng minh người ép Bích Đào đi theo chính là chủ tử. »
Không thể phủ nhận lời này của Bích
Liễu rất hợp lý, Hách Liên Dung cũng lờ mờ cảm thấy Bích Đào chết vì đã
thấy được cái không nên thấy, mà Bích Đào sợ nước nhưng vẫn đến gần hồ
lại càng khẳng định nàng ta không phải nhàn rỗi không có việc gì đi đến
cạnh hồ.
Nhưng kẻ đó là ai ?
« Đệ muội ? »
Phía sau truyền đến một tiếng gọi khẽ,
Hách Liên Dung quay đầu lại thấy Ngô thị đang chậm rãi đi tới : « Nghĩ
gì mà xuất thần như vậy ? »
Hách Liên Dung cười cười lấy lệ không
định đáp lại, Ngô thị cũng im lặng. « Chuyện Thúy Hà tẩu không cần để ý
tới, mọi người đều hiểu là được rồi. » Hách Liên Dung lên tiếng, nhìn
Ngô thị cũng có chút xuất thần.
Người trong Vị phủ có can đảm làm việc
này liệu được mấy người ? Nghiêm thị ? Ngô thị ? Hách Liên Dung rất
nhanh phủ định hai người này là hung thủ. Nghiêm thị không có lý do gì
trộm ngọc như ý, Ngô thị sẽ không tự mang thêm phiền toái vào người, Hồ
thị càng không thể, vậy Dương thị ?
Hách Liên Dung dừng bước một chút, nàng nhớ rõ…
« Làm sao vậy ? »
« Muội đang nghĩ… Bích Đào và chuyện
mất trộm như ý có lẽ không liên quan, chính là đi dạo bên hồ, trượt chân rơi xuống nước. » Hách Liên Dung không nghĩ nói với Ngô thị hoài nghi
của mình, liền nói suy đoán lúc trước : « Đại tẩu còn nhớ không ? Ngày
đó Bích Đào mất tích, chúng ta nói chuyện bên hồ, muội cũng suýt chút
nữa thì trượt chân ngã xuống, may nhờ đại tẩu kéo muội lại. »
« Ngày đó ở bên cạnh hồ… » Ngô thị nghĩ nghĩ lại xua tay cười nói : « Người khác thì có thể nhưng nha hoàn Bích Đào kia từ nhỏ sợ nước, sao có thể chạy đến cạnh hồ. Tẩu còn nhớ rõ
trung thu năm trước Bích Lan gọi nó đến cạnh hồ hỗ trợ bố trí, nó nhất
quyết trở về, lão phu nhân cũng không quản, rất dung túng… » Ngô thị
buột miệng nói ra mấy lời oán giận rất khó thu lại được, Hách Liên Dung
vội vàng lấy cớ dời đi. Sau khi nàng đi thật xa, Ngô thị mới thu hồi
thần sắc nén giận, suy tư một hồi : « Bích Lan, mời Tam phu nhân đến
phòng ta đi, đừng để cho người khác đi theo, cũng đừng để cho ai thấy. »