Thiếu Phu Bất Lương

Chương 67 : Một chút thay đổi (2)

Ngày đăng: 22:44 19/04/20


« Thiếu phu nhân ? » Bích Liễu đi theo bên ngoài kiệu, cẩn cẩn thận thận lên tiếng.

Hách Liên Dung vén màn lên, nhìn dáng điệu bất an của nàng mới hỏi : « Sao vậy ? »

Bích Liễu trộm nhìn nàng, thấy không có vẻ gì là hờn giận nên mới thả lỏng : « Thiếu phu nhân không tức giận là tốt rồi, thật ra tính Nhị thiếu gia vốn vậy, hơn nữa còn nhóm thiếu gia kia nhìn vào nên người mới không muốn nhún nhường. »

Hách Liên Dung lúc này mới thật sự tò

mò, chống cằm nhìn Bích Liễu đến nửa ngày, cười nói : « Ta vẫn muốn hỏi

ngươi đây, hắn có cái gì đặc biệt sao ? Ngươi đối với hắn rất trung

thành… »

Bích Liễu chợt dừng bước, tuy rằng lập

tức đuổi kịp nhưng vẫn không giấu được vẻ vô cùng rối loạn : « Nô tì…Nhị thiếu gia là chủ nhân của Thính Vũ Hiên, nô tì trung thành với Nhị

thiếu gia là điều đương nhiên. »

Bích Liễu vội vàng giải thích, nghe như mấy quan viên chính phủ trả lời, Hách Liên Dung cười cười, cũng không

truy vấn, dù sao ai cũng có bí mật không muốn nói, nhưng trong lòng vẫn

đầy dấu chấm hỏi.

Bích Liễu khẽ thở nhẹ, đang muốn mở

miệng chuyển đề tài liền bắt gặp một dáng người, lập tức vui vẻ nói :

« Chậm một chút, chậm một chút. »

Nàng nói với kiệu phu, Hách Liên Dung

cũng tò mò nhìn lại, thấy ngay Vị Thiếu Quân ở phía sau không xa lắm,

thấy nàng còn ngoảnh đầu sang một bên, cố ý ra vẻ không nhìn nàng.

Hách Liên Dung nói với kiệu phu : « Cứ đi như bình thường là được. »

Bích Liễu hơi kinh ngạc : « Thiếu phu nhân vẫn tức giận Nhị thiếu gia ư ? »

Hách Liên Dung lắc đầu không nói gì.

Sở dĩ nàng đến tìm Vị Thiếu Quân chẳng

qua vì không muốn Vị gia chịu tổn thất, không phải vì Vị Thiếu Quân này

đâu ( điêu thế =3= ). Nàng đã đến đó, hắn không chịu nghe vậy thì quên

đi ; nàng biết được tin tức đã không nỡ bỏ mặc, hết lòng quan tâm giúp

đỡ, không có nghĩa vụ phải bảo đảm cái gì hết.

Cho nên với kết quả như thế, đối với Hách Liên Dung mà nói chẳng cao hứng cũng chẳng mất hứng.

Hách Liên Dung không bảo dừng lại, Bích Liễu cũng không dám lên tiếng, lại liếc trộm về phía sau, hy vọng Vị

Thiếu Quân có thể nhanh nhanh chóng chóng vượt lên. Kết quả…Vị Thiếu

Quân lại làm như thể đang dạo phố, ngắm trái liếc phải, trước sau vẫn

duy trì khoảng cách khá xa với cỗ kiệu. Bích Liễu thở dài, cũng không

biết làm sao với hai cái vị chủ nhân này, đành lặng lẽ bước theo. Thẳng

đến lúc kiệu đến quá trà hẹn với Vị Đông Tuyết lúc chia tay, Hách Liên

Dung cho hạ kiệu bước vào quán trà xem như khoảng cách giữa hai bọn họ

mới ngắn lại. Vị Thiếu Quân cũng bước lên lầu hai, ngồi vào ghế đối diện với Hách Liên Dung.

Hách Liên Dung tới chờ Vị Đông Tuyết,
Hách Liên Dung dựng ngược lông mày : « Sau đó thì sao ? Ngươi không định mua vì sao còn giao tiền đặt cọc ? »

Vị Thiếu Quân nhún nhún vai : « Không

có hứng thú, không phải chính cô cũng nói sao, tôi mở tửu lâu chính là

vì dỗi cô, bây giờ thấy phiền, không muốn làm chuyện nhàm chán đó nữa. »

« Ngươi cho rằng tiền đấy là của ai ?

Là do chính ngươi kiếm sao? Ngươi có tư cách gì mà tùy ý tiêu xài?” Hách Liên Dung không rảnh nghiên cứu hắn vì sao biết được những lời trên,

giọng điệu lại trở nên bén nhọn.

« Tôi chính là như thế đấy, cô sớm biết rồi còn gì. » Vị Thiếu Quân cũng bắt đầu tức giận, lại không phục nói

tiếp : « Dù sao kết quả không phải cũng vẫn vậy ư ? Khi đó không định

mua với lúc này không muốn mua, tiền đặt cọc cũng giống nhau không lấy

lại được đó thôi. »

« Giống chỗ nào ! Một cái là bỏ dở giữa chừng, một cái là đúng lúc thu tay lại… » Khó có lúc tâm tình tốt đẹp,

tại sao lại bị hủy diệt hơn phân nửa, Hách Liên Dung hít sâu : « Thèm

vào nhiều lời với ngươi ! » Vừa dứt lời liền ra hiệu với Đông Tuyết cùng xuống lầu, Vị Đông Tuyết vẫn chưa đuổi kịp, vội la lên với Vị Thiếu

Quân : « Nhị tẩu quan tâm huynh mới nói cho huynh biết. »

Bích Liễu lúc này mới tiến đến : « Nô tì cùng Tứ tiểu thư xuống lầu trước, thiếu phu nhân bình tĩnh nói chuyện với thiếu gia… »

« Không cần. » Hách Liên Dung cất bước xuống lầu : « Nói với hắn chẳng có cái gì hay ho. »

Bích Liễu và Vị Đông Tuyết nhìn nhau,

Vị Thiếu Quân nhếch môi như do dự, vội vã vượt qua hai người hòa giải

trung gian, vùng vùng vằng vằng vượt qua Hách Liên Dung, yết hầu trượt

lên trượt xuống, giống như thể hạ quyết tâm thật lớn mới lại mở miệng :

« Cô…Không hi vọng tôi bỏ dở giữa chừng sao ? »

Hách Liên Dung nhìn hắn, hắn lần đầu

tiên không trốn tránh đối diện với nàng, trong mắt như phảng phất một

tia chờ mong, đầu ngón tay nắm vào tay vịn cầu thang có hơi trở nên

trắng.

Bích Liễu và Vị Đông Tuyết không hẹn mà cùng nhìn về phía này, trong mắt cũng giống nhau mang theo vẻ vui mừng, chỉ cần Hách Liên Dung gật đầu, không còn nghi ngờ gì nữa sẽ giúp Vị

Thiếu Quân đạt được nguồn động viên lớn nhất, không biết chừng sẽ tiếp

tục làm nên chuyện, hơn nữa càng có thể làm dịu đi quan hệ giữa hai

người bọn họ.

Không ngờ Hách Liên Dung lại lắc lắc đầu : « Liên quan gì đến ta ! »

Sắc mặt Vị Thiếu Quân trog nháy mắt trở nên tái nhợt, cố che dấu thất vọng của bản thân, đầu ngón tay nắm thành cầu thang càng thêm dùng sức đỡ lấy thân thể đứng vững cạnh nàng. Sự

chờ mong vừa mới bừng lên lại bị bảy chữ này đánh cho tan thành mây

khói, đôi môi mang chút tự giễu cợt, như vậy mới đúng, căn bản không có

người chờ mong hắn làm nên chuyện lớn, căn bản vốn không có.