Thiếu Phu Bất Lương
Chương 69 : Một chút thay đổi (4)
Ngày đăng: 22:44 19/04/20
Sau khi Vị Thiếu Dương vội vàng dời đi, Bích Liễu cảm thấy hơi nghi hoặc: “Tam thiếu gia hình như có chút không ổn?”
Hách Liên Dung cũng thấy kì lạ, lắc lắc đầu, lại nheo mắt dừng bước chân: “Phía trước là ai?”
Cách đó không xa, trong vườn hoa có một bóng người cầm đèn lồng cúi người tìm cái gì đó, Bích Liễu tiến thêm
vài bước, thấy rõ người nọ thì kinh ngạc thốt lên: “Nhị thiếu gia, người tìm cái gì, để nô tì tìm thay người.”
Vị Thiếu Quân nghe thấy giọng nói liền
đứng thẳng dậy, thấy có người bước tới liền giấu giấu diếm diếm vật gì
đó trong tay, nhảy ra vườn hoa đưa đèn lồng cho Bích Liễu: “Quân tử tự
cầu mình, tiểu nhân cầu mọi người. Thiếu gia ta từ hôm nay trở đi muốn
là quân tử, không làm tiểu nhân.” = =///
Bích Liễu khẽ cười: “Câu này không phải thiếu phu nhân nói sao?”
Vị Thiếu Quân không quá tự tại liếc trộm Hách Liên Dung một cái: “Nói xong rồi? Thiếu Dương đâu?”
Vài sợi tóc của hắn bị buông tán loạn
trên trán, trên vạt áo cũng dính chút bùn đất, hoàn toàn khác với Vị
Thiếu Dương sạch sẽ, cũng như nhân sinh của hai người bọn họ, một người
đâu vào đấy, một kẻ chằng chịt không chịu nổi.
Hách Liên Dung không nói gì, Bích Liễu bèn lên tiếng: “Tam thiếu gia dường như có việc gấp nên đi trước.”
“Đi rồi? Ta còn có việc cần nói cùng
hắn mà.” Vị Thiếu Quân nói vậy nhưng chẳng có vẻ gì là sốt ruột: “Thiếu
Dương cùng nàng…nói gì đấy?’’
Hách Liên Dung nhíu mày, mãi mới mở miệng: “Ngươi để ý hắn nói gì ư?”
“Ai nói ta để ý.” Khóe môi Vị Thiếu
Quân cong cong, ánh mắt nhẹ nhàng hơn : « Ta làm việc là vì chính mình,
không phải làm cho người khác xem, hắn nói cái gì cũng không liên quan
đến ta. »
Hách Liên Dung lúc này mới chính thức kinh ngạc, hóa ra hắn cũng thật sự suy nghĩ câu nói kia của nàng.
Thấy Hách Liên Dung không lên tiếng Vị Thiếu Quân lại đắc ý hơn: “Sao hả? Sợ hãi?”
Hách Liên Dung lắc đầu: “Ngươi nghĩ
thông suốt là tốt. Quân tử mọi việc đều dựa vào chính mình, tiểu nhân
mới phải cầu người khác. Bởi vì ta không thể chờ mong nên phải cam chịu? Bởi vì ngươi không liên quan đến ta nên ta có thể muốn làm gì thì làm?
Đúng là buồn cười! Vì sao ta phải chờ mong ngươi? Ngươi nghĩ mình là mặt trời sao? Làm người phải biết tự hiểu lấy mới tốt! Hành vi của ngươi
thì liên quan gì đến người khác!”
Vị Thiếu Quân tuy rằng đã thông suốt
câu nói kia nhưng vẫn không ngấm nổi ngữ khí hiện tại của Hách Liên
Quân không nhịn nổi lại lắc đầu, ăn hai miếng cơm, sau đó không biết vì
sao vẻ tươi cười tếu táo dần mất đi: “Thật ra khi đó mỗi ngày ta đều đến đám lưng cho ông nội là vì muốn ông đồng ý cho nương ta vào cửa Vị gia, chính là đấm lưng lâu thành nghiện, sau này muốn đấm nữa cũng không
được.”
Vị Trung nghiêm mặt nói: “Lúc trước nếu không nhờ tiểu thiếu gia, lão gia nhất định sẽ không cho Nhị phu nhân
qua cửa, tổ huấn Vị gia…”
“Không bỏ vợ, không nạp thiếp.” Vị
Thiếu Quân hiếm khi có được vẻ mặt đứng đắn, nháy mặt lại trở nên đùa
cợt: “Cha ta đó, không chỉ có nương ta, còn có Tam nương và dì Trân, chỉ là lúc ấy chưa vào cửa, dưỡng bên ngoài và nạp thiếp có khác gì nhau?”
Vị Trung lắc đầu: “Bởi vì tổ huấn này
mà hương khói Vị gia không vượng, mấy đời đều là độc đinh, may đến đời
lão gia, thiếu gia mới có thể khiến Vị Tất Tri làm ăn phát đạt. Nhưng
Thiếu Huyên thiếu gia từ nhỏ sau khi bị bệnh nặng, thân thể không khỏe
mạnh, mẫu thân sớm từ trần, tính tình có hơi cổ quái, không có thiên phú gì với đồ cổ. Khi đó Đại phu nhân lại chỉ sinh nữ nhi cho nên lão gia
mới ngầm đồng ý cho thiếu gia bên ngoài lo việc hương khói cho Vị gia.”
Vị Thiếu Quân cùng Vị Trung đều lắc
đầu: “Đây cũng chỉ là nguyên nhân bên ngoài.” Dứt lời lại vẫy tay với Vị Trung, Vị Trung cúi người… Vị Thiếu Quân buông bát nhỏ giọng nói:
“Trong lòng lão nhân gia vốn đã muốn phá bỏ điều tổ huấn này, khổ nỗi
lại không có phương pháp nên mới giật dây cha ta, chờ cha ta bên ngoài
bà lớn, bà nhỏ, con cái đầy đàn, không mang về nhà không được. Bà nội
cũng đành phải nhận, tổ huấn nhờ đó mà mất đi hiệu lực…” Vị Thiếu Quân
đột nhiên vỗ bàn: “Đến lúc đó không phải lão nhân cũng có thể nạp tiểu
thiếp đấy thôi!” =.=///
Vị Trung bị hoảng sợ, nghe xong một lúc lâu cũng không nói gì, thế nhưng cuối cùng cũng gật đầu: “Có lý. Thật
ra lúc lão gia còn trẻ cũng có một đoạn tình duyên với một vị cô nương,
hiềm nỗi tổ huấn không cho nạp thiếu, chỉ đành phụ vị cô nương kia…”
Vị Thiếu Quân lần đầu tiên được nghe
đến chuyện này, nhất thời tò mò hứng thú: “Cô nương kia như thế nào? Tên họ là gì? Bà nội có biết không?” (Đàn ông gì mà hóng thế)
Vị Trung lập tức ho khan đứng dậy: “Ăn cơm…Cậu ăn cơm đi…”
Vị Thiếu Quân đang muốn truy hỏi thì
một người làm công tiến vào: “Thiếu gia, bên ngoài có một vị cô nương
tìm người, nói có chuyện gấp.”