Thiếu Phu Bất Lương
Chương 83 : Con đường lên núi (5)
Ngày đăng: 22:44 19/04/20
Tại sao vậy? Tại sao một người mới đây thôi vẫn còn đi cùng nàng, một người chỉ còn cách bờ hơn chục mét lại có thể mất mạng một cách dễ dàng như vậy?
Hách Liên Dung khóc lớn, không để ý gì mà hét lên.Đột nhiên dây thừng trong tay nàng hơi lay động, Hách Liên Dung giật mình kinh hãi, nhìn
xuống đầm lầy, thấy đầu kia dây thừng vẫn chìm ở dưới bùn, không biết là do sức nặng của hòn đá hay là…
Hách Liên Dung không kịp suy nghĩ, thử giật giật sợi dây nhưng nó vẫn nặng nề nh cũ chìm dưới bùn mà lại có cảm giác như có ai ở dưới đó giật lại, lực kéo vô cùng lớn.
Hách Liên Dung lập tức nhảy dựng lên, trong miệng vô thức gọi tên Vị Thiếu Quân, vắt dây qua vai dần dần kéo lên.
Tuy rằng tốc độ vô cùng chậm nhưng Hách Liên Dung biết mình vẫn đang
dần tiến lên, từ lúc bắt đầu đến giờ đã kéo được gần hai mét, mặc dù bả
vai nóng rát nhưng nàng vẫn cắn răng tiến từng bước, mỗi bước như thể
dùng hết sức lực trong cuộc đời mình.
Vị Thiếu Quân…Vị Thiếu Quân!
Hách Liên Dung lại gọi tên Vị Thiếu Quân, gian nan tiến từng bước,
nhưng được vài bước lực kéo phía sau quá lớn khiến nàng bị ngã bổ nhào
về phía trước, cơn đau rát truyền đến từ cánh tay, Hách Liên Dung lập
tức cuống quýt cầm chặt lại dây thừng.
Không có, cái gì cũng không có.
Dây thừng bị đứt đoạn, phần váy nối vào bị rách toạc, phần còn lại rơi vào vũng bùn rồi mất hút.
Hách Liên Dung như phát điên nhảy xuống vũng bùn hoảng hốt lần mò tìm kiếm. Nàng muốn tìm đoạn dây kia, cho dù đầu đoạn dây đó không phải là
Vị Thiếu Quân mà chỉ là hòn đá kia, nàng cũng muốn tìm ra nó.
Không biết qua bao lâu, có thể là hai phút mà cũng có thể là hai
tiếng, nàng cuối cùng vẫn không tìm thấy đầu dây kia, trong đầu nàng bây giờ là một đám hỗn loạn… mà cũng có thể nói là hoàn toàn trống rỗng.
Làm sao bây giờ? Nàng nên làm cái gì bây giờ? Thật sự không thể cứu
được Vị Thiếu Quân nữa sao? Hắn chìm xuống sâu rồi. Hắn đã chết.
Thế nhưng… Điều này không phải do nàng sao?
Nếu như không phải vì vội vã cứu nàng, Vị Thiếu Quân đã có thể chống
đỡ được đến lúc có người tới cứu, có thể hít thở không khí nhiều hơn, có thể nói dăm vài câu ba hoa đùa giỡn…Tuyệt đối không thể chìm xuống
nhanh như vậy.
Lời cuối của Vị Thiếu Quân là bảo nàng hãy đi đi, bảo nàng rời khỏi
Vị phủ. Nàng có thể đi được sao? Mang theo nỗi áy náy về một người, rời
xa nơi này?
Một người chết thật sự so với hai người cùng chết là tốt hơn sao? Hiện tại, Hách Liên Dung có thể trả lời rằng:
Tuyệt đối không.
Bởi hình ảnh lúc lâm chung của người đã mất sẽ không bao giờ ngừng
đầu lại, thẳng đến khi Vị Thiếu Quân ở phía xa xa kia kêu lên: “Này…Nàng có tắm không?”
Hách Liên Dung liếc mắt thấy hắn đã tẩy hết bùn sình trên người, chỉ mặc mỗi cái quần, thân trên để trần đứng gần bờ.
Hách Liên Dung liền mang cái váy theo, định vò vò trong nước, tiện
tay cũng vò qua cho hắn cái áo, tuy rằng không thể làm sạch được hết vết bùn bẩn nhưng ít nhất vò qua thì mặc cũng đỡ khó chịu hơn.
Thấy Hách Liên Dung vò sơ qua váy áo rồi chỉ rửa sơ sơ mặt mũi, Vị
Thiếu Quân liền bảo: “Nàng không tắm chút đi? Ta không nhìn trộm đâu.”
Hách Liên Dung không nhịn được mà cắn môi: “Ta tới tự rồi tắm lại.”
Ánh mắt Vị Thiếu Quân lại dừng lại trên hai đầu vai lồ lộ của Hách
Liên Dung: “Đừng nhúch nhích.” Hắn vốc nước lên nhẹ nhàng tẩy rửa chỗ
đầu vai bị trầy xước của nàng, Hách Liên Dung hơi co người lại nhưng
cũng không động đậy nhiều, vài lần như vậy, sau khi rửa sạch vết thương
cho Hách Liên Dung, Vị Thiếu Quân hơi ghé người thổi thổi: “Đến nơi nhớ
bôi thuốc cẩn thận.”
Nước sông rõ ràng mát lạnh là vậy nhưng mặt Hách Liên Dung như bị dội nước sôi đỏ bừng lên, chỉ à ừm một tiếng như trả lời.
Vị Thiếu Quân đưa áo ngoài cho Hách Liên Dung: “Nàng mặc cái này đi.”
Hách Liên Dung nhận lấy, trước tiên mặc váy áo của mình rồi khoác áo
của Vị Thiếu Quân lên, mặc dù hơi rộng nhưng lất vạt áo buộc chặt lại
cũng không có vấn đề gì.
Hách Liên Dung quay đầu lại, Vị Thiếu Quân đang định mặc trung y, vì
lúc nãy chỉ đứng bên phải nên không thấy, giờ hắn xoay người lại nàng
mới thấy rõ trên hông bên trái hắn có xăm một nhành hoa đào tươi đẹp.
Nhành đào đó không quá lớn, vươn lên từ thắt lưng, ước chừng phải dài đến hai mươi centimet, cành hoa nâu đen tà tà uốn lượn tự nhiên, cánh
hoa hồng tươi nhị trắng trong hoặc chúm chím hoặc xòe nở lượn theo đường eo với làn da trắng tinh tế của Vị Thiếu Quân, đúng là hoa lệ mà tuyệt
mỹ
“Đây là cái gì?” Hách Liên Dung nhìn mê mẩn đến không chớp mắt.
Vị Thiếu Quân cúi đầu nhìn xuống: “Hoa đào a…”
Hách Liên Dung có hơi nhụt chí, đúng rồi, là một nhành hoa đào, một
hình xăm hoa đào, người có mắt ai chẳng nhìn ra, nàng vì sao lại hỏi một câu thừa thãi như vậy. Có điều mắt nàng vẫn không dứt khỏi nhành hoa
đào ấy, mãi vẫn không hết băn khoăn, nàng chính là muốn hỏi hắn vì sao
lại xăm hình hoa đào? Tại sao lại không phải là thanh long hay bạch hổ
mà là một hình hoa đào phổ biến dễ gặp? Dường như nhận ra suy nghĩ của
nàng, không cần nàng mở miệng hỏi, Vị Thiếu Quân đã đến gần phía trước,
xoay eo trái ra cho Hách Liên Dung nhìn rõ hơn: “Ở đây…”, hắn chỉ vào
chỗ bắt đầu của nhành hoa cũng là phần thân cành to nhất: “Có một vết
thương.”