Thiếu Soái Mỗi Ngày Đều Ghen

Chương 1 : Xuyên qua miệng giếng

Ngày đăng: 11:05 30/04/20


Tác giả: Bát Tầm



Edit: Củ Cải ^^



“A…… Quỷ!”



Một tiếng kêu sợ hãi, thật vất vả lắm nàng mới bò gần đến được miệng giếng lại té ngã trở về, nếu mới vừa xuyên qua đây lại ngã chết nàng cũng là nữ chính xuyên không chết nhanh nhất từ trước đến nay.



Trước đây, nàng là giáo sư y khoa thuộc Bệnh viện Đại học y dược, giáo sư trẻ tuổi nhất trong viện, đã từng du học tại Mỹ, vô tình chết đuối, lại ngoài ý muốn xuyên không đến thân thể này, vận mệnh trêu đùa nàng, cho nàng thêm một cơ hội, một cuộc đời, tất nhiên nàng sẽ không lại chết như vậy nữa a.



Không bao lâu sau, Lưu quản gia Đốc Quân Phủ mang theo gia đinh vội vàng đuổi tới, đoàn người mang theo đèn lồng, chiếu đến phía hậu viện đèn đuốc sáng trưng.



Nàng đang ngồi trên đài giếng, sắp xếp lại mái tóc dài ướt dầm dề.



Lưu quản gia đến gần quan sát, mặt liền trắng bệch như ánh trăng, người chết thì không thể sống lại, nhưng trước mắt vị này rõ ràng chính là Thiếu phu nhân, sáng nay vừa rớt xuống giếng a!



Tuy là hắn xuất thân từ binh nghiệp, càng không cần nói đến những điều người hầu đã từng trải qua, cũng không khỏi nổi một trận da gà.



Thực mau, nàng liền nghe Lưu quản gia nói: “Mau đi thỉnh lão phu nhân đến xem.”



Nàng ngồi ở đài giếng, ngồi lâu như vậy cũng đem ký ức trước kia của thân thể này từ đầu nhớ lại một lần: Nguyên chủ tên Mộc Vãn, là con gái duy nhất của vợ cả Mộc gia, nhà giàu có tiếng ở địa phương, đứa trẻ bảo bối này được Mộc lão gia nuông chiều từ nhỏ đến lớn.



Nguyên bản chuyện liên hôn cùng Đốc quân phủ không đến lượt nàng, do ngày đó lão Đốc quân cùng vị thiếu soái Lăng Thận Hành tới Mộc phủ nghị sự, nàng vô tình nhìn thấy, vừa gặp đã thương, lúc sau liền nháo nếu không phải Lăng Thận Hành thì sẽ không gả.
Lão thái thái là cực kỳ chán ghét nàng, ngoài miệng không nói, trong lòng đối với người cháu dâu này là một ngàn cái, một vạn cái không hài lòng, nhưng ngại với mặt mũi Mộc gia cũng không quá làm nàng khó chịu, thực sự nghẹn đến mức rất khó chịu.



“Là người a, các ngươi nhìn đi, trên mặt đất có bóng.” Nhị di thái vỗ vỗ bộ ngực, “Mộc Vãn a, ngươi thật là dọa chết người, đang êm đẹp nhảy giếng cái gì a, tất cả mọi người đều là người một nhà, có chuyện gì mà không thể thương lượng?”



“Người một nhà?”- Phía sau đám người là một nữ tử, khoác áo choàng dương nhung màu đỏ rực, một đôi mắt thanh triệt sáng trong, lúc này màu mắt thanh lãnh đột nhiên ra tiếng, -“Nói loại lời này thật là cười chết người.”



Nói xong liền không vì bất luận kẻ nào, cố ý ở trước mặt lão thái thái xoay người rời đi, dám không coi ai ra gì như vậy đại khái cũng chỉ có tứ di thái.



Nhị di thái bị hai câu nói của nàng làm mặt đỏ tai hồng, lại cũng không dám ra tiếng so đo cùng tứ di thái, chỉ có thể buồn một mình sinh khí.



Lão thái thái vội vàng phân phó hạ nhân: “Các ngươi còn thất thần làm gì, chạy nhanh đến cạnh nàng, về sau trong phủ lại có đại sự tình gì, ai nấy đều không cần kinh động nàng, nếu là động thai khí phải làm sao bây giờ?”



Tứ di thái hiện tại được sủng ái nhất, lại có cốt nhục Đốc Quân, Lăng phủ trên dưới đều đem nàng với bảo bối giống nhau mà cung phụng.



Bên kia mọi người còn quan tâm tứ di thái, bên này Mộc Vãn đã xử lý tốt đầu tóc ướt, nghĩ thầm tới đâu hay tới đó, nếu ông trời cho nàng cơ hội một lần nữa sống lại, cũng coi như là không bạc đãi nàng.



Từ nay về sau, nàng chính là Mộc Vãn, chẳng qua, không phải là Mộc Vãn trước đây.



“Thiếu phu nhân, Thiếu phu nhân, thật tốt quá, ngươi còn sống.” thanh âm đột ngột này dọa Mộc Vãn nhảy dựng.



“Thiếu phu nhân, ngươi không quen biết ta? Ta là Thúy Quyên a?” Thúy Quyên lắc lắc cánh tay Mộc Vãn, nước mắt chảy xuống: “Thiếu phu nhân, ngươi có bị thương không? Mau để Thúy Quyên nhìn một cái.”